Hoang Cổ Thánh Thể!
Ma tướng tóc đỏ thấy người tới là ai, trong mắt chợt lóe lên tia kinh ngạc, ông ta đột ngột rút lại chiến kích đang chuẩn bị chém Hồng Trần Tuyết, bước lên hư thiên, ném một kích về hướng Diệp Thành.
Cút!
Diệp Thành hét lên, tay không chống lại một kích lăng thiên ấy.
Ầm!
Tiếng nổ như sấm vang lên, ma tướng tóc đỏ bị đẩy lùi về sau, còn chưa đứng vững đã hộc ra cả miệng máu.
Diệp Thành không đuổi theo mà vươn tay về phía Hồng Trần Tuyết đang rơi xuống khỏi hư thiên.
Sư… Sư tôn!
Đôi mắt đẹp của Hồng Trần Tuyết ậng nước, bà khó nhọc giơ bàn tay nhuốm máu về phía bầu trời nhưng không phải vươn về phía Diệp Thành mà là Hồng Trần – sư tôn của bà.
Cơ thể bà đang tan biến, hoá thành từng làn sương mù, trước khi chết bà nở nụ cười dịu dàng ấm áp, nhắm đôi mắt đẹp mờ tối lại.
Giữa đất trời chợt có tuyết rơi, nhưng không phải tuyết màu trắng mà là màu máu, đây có lẽ là tuyết trong hồng trần, nhuốm máu của hồng trần, chôn vùi tình yêu và bi thương, đến từ đất trời rồi lại trở về với đất trời.
Hồng Trần Tuyết tiêu tán, chỉ để lại tuyết trong hồng trần, Diệp Thành bắt hụt, thứ còn lại trong tay hắn chỉ là tuyết tan.
Chết đi!
Ma tướng tóc đỏ giận dữ xông lên từ phía sau, một kích để lại vết thương thật sâu trên lưng Diệp Thành.
Ya…!
Diệp Thành gào lên như sư tử điên, hắn đột ngột quay người, một quyền đấm bay nửa người ma tướng tóc đỏ.
Ma tướng tóc đỏ biến sắc, loạng choạng lùi lại phía sau, ông ta tự nhận mình không thua kém ma quân, có sức chiến đấu sánh ngang với ma quân thì sẽ có sức chiến đấu sánh ngang với Diệp Thành, nhưng bây giờ xem ra ông ta đã đánh giá mình quá cao, cũng đánh giá Diệp Thành quá thấp.
Ngay lập tức, ông ta quay người lại thi triển bí thuật, dưới chân hiện ra một dòng sông dài màu đen, ông ta đang tìm cách chạy trốn.
Diệp Thành bay đến trong tích tắc, một chưởng đập tan dòng sông ấy, kéo ma tướng tóc đỏ từ trên dòng sông về.
Giết!
Ma tướng tóc đỏ thét lên, thần mang bắn ra từ đầu mày, bay thẳng đến linh hồn bản mệnh của Diệp Thành.
Grừ!
Chỉ nghe có tiếng rồng gầm trong thần hải của Diệp Thành, Đan Tổ Long Hồn bay ra hút trọn tia thần mang đó, mà Diệp Thành cũng đã vung sát kiếm lên, một kiếm chém bay đầu ma tướng tóc đỏ.
A…!
Ma tướng gào thét kinh hãi, dù đã bị chặt đầu nhưng vẫn chưa chết, ông ta điên cuồng chạy về một hướng trên hư thiên, người ở cấp bậc như ông ta, chỉ cần linh hồn chưa bị tiêu diệt thì ông ta sẽ không chết.
Nhưng Diệp Thành không cho ông ta con đường sống, hắn giương cung gắn tên, bắn ra một tia thần mang sấm sét.
Phập!
Đầu ma tướng tóc đỏ bị mũi tên bắn xuyên ngay tức thì, đóng đinh chết trên hư thiên.
Giết! Giết cho ta!
Bên ngoài thành, có ma tướng giơ sát kiếm lên, chỉ về hướng này.
Tới đây!
Diệp Thành đứng trên Trung Thiên Môn, tiếng gào thét cuồng loạn nhưng cũng xuyên thấu tim gan.
Tiếng hét của hắn vang vọng đất trời, chấn động cửu tiêu, binh tướng Thiên Ma xông lên được một nửa chợt dừng lại, ánh mắt nhìn thân hình đẫm máu kia đầy vẻ kinh hãi.
Ở Thiên Ma Vực, tu vi của chúng thấp nhất cũng là cảnh giới Thiên, trong mắt chúng cảnh giới Thiên đều là kiến hôi.
Nhưng từ khi đến vùng đất rộng lớn này, quan niệm của chúng đã phải thay đổi rất nhiều lần, con người ở vùng đất này thật sự quá phi thường, ma quân bị giết, ma tướng bị giết, tinh thần bọn chúng đã sụp đổ.
Rút!
Đại quân Thiên Ma rút lui, bị tiếng hét của Diệp Thành làm cho kinh hãi, dù là ma binh hay ma tướng đều không dám xông lên tường thành Trung Thiên Môn nữa.
Trung Thiên Môn được bảo vệ thành công, Thiên Ma xông vào đều bị bao vây giết hết toàn bộ.
Nhưng tu sĩ Đại Sở cũng phải trả giá bằng máu cho việc này.
Diệp Thành bước xuống tường thành, những gì hắn nhìn thấy chỉ là máu tanh, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Cổ Tam Thông tử trận, giết được một ma tướng nhưng cũng bị ghim chết trên tường thành bởi một ngọn giáo.
Vô Nhai Đạo Nhân cũng tử trận, đồng quy vu tận vùng ma tướng đó.
Man Sơn, Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam cũng nằm trong lòng hậu bối, đến lúc hấp hối linh hồn họ đều bị thương nặng, dù Đại La Kim Tiên tại thế cũng không cứu được họ.
Ra đi thanh thản!
Giọng Diệp Thành khản đặc, hắn lặng lẽ xoay người bước lên hư thiên, đi thẳng tới Tây Thiên Môn.
Trước khi đi hắn vô thức quay đầu lại nhìn về một gốc cây cổ thụ.
Ở đó, lão già Gia Cát Vũ đang ôm Phục Linh, cả hai đều tóc bạc trắng, ánh sáng trong mắt hai người đều đã tối đi, họ nói cho nhau nghe những lời cuối cùng trên cõi đời này, trong tiếng thì thầm đong đầy tình cảm yêu thương.
Diệp Thành dời mắt, cũng giống như Hồng Trần Tuyết trước khi chết, trong tầm mắt mông lung của hắn hiện lên từng hình ảnh quen thuộc và từng bóng dáng thân quen.
Nhưng chiến tranh tàn khốc, hắn thậm chí không có thời gian để nhìn họ lâu hơn, cũng không có thời gian tiễn đưa họ, hắn phải đến Tây Thiên Môn cứu viện, hắn biết nơi đó cũng có rất nhiều bóng dáng quen thuộc đã tử trận.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Hướng Tây Thiên Môn cũng có tiếng nổ vang trời.
Quân cứu viện của Đại Sở đã tới, lúc này họ đang chiến đấu trời long đất lở với Thiên Ma.
Từ xa, Diệp Thành đã thấy bóng dáng Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi.