Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Đây là vùng đất nhuốm đỏ máu, thây chất thành núi máu chảy thành sông, trông như chốn địa ngục giữa nhân gian. 

 Trên mặt đất, có hai bóng người đang đỡ lấy nhau bước đi lào đảo, phía sau bọn họ là một loạt những dấu chân đẫm máu. 

 Hai người này chính là Hổ Oa và Tịch Nhan. 

 Từ khi Thiên Ma xâm lược, Hổ Oa liền đi theo Cơ Tuyết Băng xông pha chiến trường, tu sĩ của Đại Sở bị đánh tan, cậu và Cơ Tuyết Băng mất dấu nhau, Hổ Oa dẫn theo một phần tu sĩ của Chính Dương Tông đột phá ra khỏi vòng vây nhưng bị đại quân của Thiên Ma vây bắt. 

 Còn Tịch Nhan chạy ra khỏi Nam Sở, Phong Tế không thể đưa cô bé quay về. 

 Cô đã có thể tìm được Hổ Oa một cách chính xác nhưng với sức của một mình thì khó mà có thể cứu vãn kết cục thua thảm. Mặc dù liên thủ với nhau nhưng bọn họ vẫn bị đánh thảm hại, tu sĩ của Chính Dương Tông đều tử trận, còn bọn họ may mắt thoát được và còn giữ lại được mạng sống. 

 Giữa trời đất tối tăm, hai bóng hình run rẩy bước đi. 

 Bọn họ chính là đệ tử chân truyền thứ nhất và thứ hai của Thiên Đình, một người là đồ đệ của Thánh Chủ Diệp Thành, một người là đồ đệ của chưởng giáo Chính Dương Tông Cơ Tuyết Băng, một trong hai người bọn họ nhất định là Thánh Chủ tương lai của Thiên Đình. 

 Thế nhưng chiến tranh tàn khốc đã khiến cho hai người còn chưa đầy hai mươi tuổi đã phải xông pha chiến trường từ sớm. Cuộc đời rực rỡ huy hoàng của bọn họ cũng vì trận chiến tranh tàn khốc này mà chấm dứt. 

 “Tịch Nhan, muội không nên đến đây”, Hổ Oa cầm Ô Thiết Côn cố gắng chống vào mặt đất, miệng không ngừng phun máu, cậu đỡ lấy Tịch Nhan, mặc dù ngọn lửa linh hồn đang tịch diệt nhưng vẫn cố gắng đẩy chút tinh nguyên còn lại vào cơ thể Tịch Nhan. 

 “Muội là đồ nhi của Diệp Thành”, Tịch Nhan cười dịu dàng, miệng trào máu, binh khí bản mệnh đang nứt ra, Hổ Oa đẩy tinh nguyên vào cơ thể cô còn cô lại đang đẩy chân lực vào cơ thể Hổ Oa. 

 “Đúng là cảnh tượng khiến người ta cảm động mà”, một giọng nói u ám vang lên, một tên ma tướng khoác chiến giáp lạnh băng bước tới. 

 “Huyết mạch Thánh Viên, huyết mạch Linh Tộc, vận may cũng không tồi”, tên ma tướng nhìn Hổ Oa và Tịch Nhan với ánh mắt thèm khát tham lam, hắn ta vừa cười vừa liếm cái miệng đỏ chót của mình. 

 Phía sau hắn ta là vô số ma binh, trên đại địa, trên hư thiên rợp bóng người, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hổ Oa và Tịch Nhan. 

 Tịch Nhan và Hổ Oa không nói lời nào, cả hai cố gắng đứng vững tựa lưng vào nhau nhìn đám ma binh rợp trời. 

 “Tịch Nhan, muội có sợ không?”, Hổ Oa nói với giọng khản đặc. 

 “Không sợ”, Tịch Nhan vẫn mỉm cười, cơ thể cô thiêu đốt hoả diệm, đó là sức mạnh tu vi và huyết mạch được cô thiêu đốt bằng chút sức lực cuối cùng, từng lọn tóc dần hoá thành bạc trắng. 

 “Ta cũng không sợ”, Hổ Oa mỉm cười huyết tế ra linh hồn, mái thóc suôn dài cũng hoá thành bạc trắng. 

 “Không biết tự lượng sức”, tên ma tướng kia nhếch miệng cười giễu cợt, hắn ta vung tay, “giết cho ta”. 

 Nghe vậy, Thiên Ma binh rợp trời lần lượt sát phạt tới từ tứ phương như muốn thôn tính Tịch Nhan và Hổ Oa. 

 Chiến! 

 Hổ Oa gằn lên sát phạt lên phía trước, cậu vung thiết côn dẹp bằng cả một đám, toàn thân kim mang chói lọi choán mắt người nhìn, mặc dù vào giây phút cuối cùng của cuộc đời nhưng chiến ý vẫn ngút trời, Hổ Oa không hề tỏ ra sợ hãi. 

 Tịch Nhan cũng vậy, kiếm lăng tiêu trong tay rung lên, cô vung kiếm chém ra một mảng sáng tịch diệt, từng tên Thiên Ma ngã xuống. 

 Nhìn vào hư thiên, một bóng người màu trắng và một bóng người màu vàng kim trông nổi bật giữa đám ma binh đen kịt, sức chiến đấu của cả hai người bùng nổ trước lúc chết, cho dù là ma tướng cũng phải cau mày. 

 Không biết từ bao giờ kiếm lăng tiêu trong tay Tịch Nhan gãy rời, thần quang toàn thân tắt lịm. 

 Ở một hướng khác, Hổ Oa cũng đi tới giây phút cuối cùng của cuộc đời, Ô Thiết Côn gãy đôi, kim quang toàn thân tối tới cực điểm. 

 Ma tướng bật cười lạnh lùng, ông ta vung tay, lòng bàn tay có vòng xoáy xuất hiện muốn nuốt chửng cả hai người. 

 Thế nhưng đúng lúc này, một đạo kiếm mang huỷ thiên diệt địa bay từ phía xa tới khiến thiên địa nứt lìa. 

 Ma tướng tái mặt, ông ta thu người lùi về sau. 

 Phong Thần Quyết! 

 Giọng nói lạnh băng mang theo sát khí ngút trời, một nhát kiếm màu đỏ gạch vung ra, một kiếm đâm xuyên đầu tên ma tướng. Đường đường là ma tướng nhưng lại bị tuyệt sát, và đáng hổ thẹn là cho tới chết ông ta cũng không biết kẻ giết mình là ai. 

 Sư tôn! 

 Thấy Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, Hổ Oa và Tịch Nhan lần lượt nở nụ cười mỏi mệt, trong cơn gió mang theo mùi máu, cả hai ngã xuống khỏi hư thiên. 

 Cơ Tuyết Băng bay lên đỡ lấy Tịch Nhan. 

 Diệp Thành bước tới ôm lấy Hổ Oa. 

 Nhìn ngọn lửa linh hồn đang nhanh chóng tắt dần của hai người, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng run rẩy, cho dù là Đại La Kim Tiên tại thế cũng khó có thể cứu vãn được bọn họ. 

 Giết! Giết cho ta! 

 Lại là một ma tướng sát phạt tới từ tứ phương, tiếng gằn vang vọng khắp đất trời. bọn chúng đuổi theo Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng suốt cả chặng đường, vả lại phía sau chúng còn có ma binh rợp trời đi cùng, chúng muốn trảm diệt Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng ngay tại nơi này. 

 Sư phụ đưa con về nhà! 

 Sư phụ đưa con về nhà! 

 Cả hai người cùng đồng thanh, Diệp Thành cõng Hổ Oa, Cơ Tuyết Băng cõng Tịch Nhan. 

 Vù! Vù! 

 Hai người bước lên trời, Diệp Thành vung huyết linh thần đao, Cơ Tuyết Băng tế gọi ra thần kiếm huyền linh khiến những tên ma binh xông tới lập tức phải bỏ mạng. 

 Hai tên ma tướng sát phạt về phía trước, một tên bay về phía Diệp Thành, một tên bay về phía Cơ Tuyết Băng. 

 Cút! 

 Diệp Thành gằn giọng phẫn nộ, tiếng gằn chấn động đất trời, một đao bát hoang khiến tên ma tướng kia bị trảm bay, tên này vừa đứng vững đã trúng thêm một chưởng của Diệp Thành rồi hoá thành huyết vụ. 

 Cơ Tuyết Băng bá đạo vô song, thần kiếm huyết linh trảm thiên diệt địa khiến thần binh trong tay tên ma tướng kia bị một kiếm của cô trảm gãy rời, đến cả một nửa cơ thể cũng bị trảm diệt, sắc mặt tên ma tướng tối sầm cả lại, hắn ta muốn rút lui nhưng đã muộn, bị nhát kiếm kia của Cơ Tuyết Băng đâm xuyên trán, linh hồn lập tức bị trảm diệt. 

 Kẻ nào chặn ta kẻ đó phải chết! 

 Diệp Thành bước vào trạng thái ma đạo, hắn bước trên biển ma sát, phần đầu có bầu trời sao lơ lửng, mở ra thế giới hỗn độn. 

 Cơ Tuyết Băng cũng sử dụng bí thuật cấm kị, trên trán có một đường vân cổ xưa xuất hiện mang theo ngoại đạo pháp tướng, cùng đan xen với thế giới hỗn độn của Diệp Thành, lại có Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Thần Đồ bao quanh tạo thành đạo trận bảo vệ hai người. 

 Rầm! 

 Vùng đất này trong chốc lát đẫm máu, liên tiếp có ma tướng bị trảm diệt, những tên ma binh nào xông lên trước cũng không hề có kết cục tốt đẹp hơn. 

 Rầm! Đoàng! Đoàng! 

 Ở một hướng khác, động tĩnh dữ dội, tu sĩ Đại Sở vẫn bị vây bắt, cảnh tượng hết sức khốc liệt. 

 Trên tường thành dài hơn ba triệu dặm của Nam Sở chật kín bóng người, ai nấy đều khoác chiến giáp, tay cầm sát kiếm, huyết khí sục sôi như ngọn lửa đang bùng cháy, từng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về thiên địa phía xa. 

 Nơi đó đã có thể nhìn thấy từng bóng tu sĩ của Đại Sở, bọn họ đang sát phạt ra khỏi vòng vây. 

 Có điều phía sau tu sĩ của Đại Sở là từng bóng người rợp trời, đại quân Thiên Ma sát phạt tới. 

 Tế sát trận! 

 Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân hô lên. 

 Ngay sau đó, bầu hư không trên tường thành xuất hiện từng sát trận choán lấp bầu trời và mặt đất, uy lực mạnh mẽ, còn có cả kết giới hộ sơn khổng lồ bao trùm cả ba triệu dặm tường thành của Nam Sở, tất cả mọi người đều tế gọi ra binh khí. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!