Ba ma tướng!
Vẻ mặt Diệp Thành vô cùng nặng nề, thầm nhẩm tính sức chiến đấu của hai bên.
Lão bối mặc áo bào đen bên cạnh hắn là trưởng lão phân điện thứ nhất của Thiên Đình, tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên, có thể miễn cưỡng chặn được một ma tướng, tuy Lâm Thi Hoạ không phải cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng hợp lực với thanh loan cũng có thể miễn cưỡng giữ chân một ma tướng.
Nhưng ma tướng thứ ba thì sao? Ai ngăn cản, hắn ư?
Rất rõ ràng điều này không thực tế, trạng thái hiện tại của hắn có lẽ còn không đỡ nổi một chiêu trong tay ma tướng, còn hơn mười người đi cùng còn lại thì đều ở cảnh giới Không Minh, còn chẳng đỡ nổi một chưởng của ma tướng.
“Sư tôn, đồ nhi bất đắc dĩ, phải mạo phạm vong linh rồi”, khi Diệp Thành đang nghiêm mặt thì Lâm Thi Hoạ bên cạnh đã hít sâu một hơi.
Cô chắp hai tay lại, nhanh chóng tạo ấn quyết, miệng đọc chú văn cổ mà Diệp Thành nghe không hiểu, dường như đang thi triển một loại thần thông cực kỳ cường đại nên mái tóc dài mềm mại của cô dần biến thành màu trắng như tuyết.
Diệp Thành cau mày, tuy không biết Lâm Thi Hoạ tạo ấn quyết gì nhưng chắc chắn là một loại thông linh triệu hồi cực kỳ bá đạo.
“Đúng là may mắn”, phía đối diện, ma tướng cầm chiến rìu cười bỡn cợt, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong mắt toát lên vẻ tham lam: “Máu Hoang Cổ Thánh Thể thật thuần tuý”.
“Người huyết mạch Cổ tộc kia là của ta”, ma tướng cầm chiến mác nhìn chòng chọc Lâm Thi Hoạ, dường như cũng đã nhìn ra huyết mạch của cô.
“Thanh loan kia thuộc về ta”, ma tướng cầm ma đao cười tươi để lộ hai hàm răng trắng loá, nụ cười rất dữ tợn.
Hả?
Đang nói, ba người chợt cau mày, hơi nheo mắt nhìn khoảng hư thiên phía Diệp Thành đang đứng.
Mặt đất nơi đó rung chuyển, một quan tài đá cổ từ từ nhô lên khỏi mặt đất, có lẽ đã từ rất lâu rồi nên trên quan tài phủ đầy bụi, từng đợt khí tức cổ tràn ra.
Thông linh thuật?
Ba ma tướng nhếch miệng, hứng thú nhìn cỗ quan tài đá đã nhô lên hoàn toàn khỏi mặt đất.
Quan tài?
Ông lão mặc áo bào đen của Thiên Đình và những cao thủ đi cùng của Thiên Đình đều sững sờ, đến Diệp Thành cũng ngạc nhiên, hắn không ngờ Lâm Thi Hoạ lại thông linh ra quan tài đá.
Mở!
Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì Lâm Thi Hoạ đã mở miệng, khẽ nói ra một chữ.
Ù!
Quan tài đá rung lên, lớp bụi phía trên bay đi, nắp quan tài rơi xuống.
Tiếp đó, một bàn chân bước ra khỏi quan tài, có lẽ là thân thể quá nặng nên khi bàn chân chạm đất, mặt đất rung lên, khi bàn chân còn lại bước ra cũng vậy, mặt đất rung chuyển kịch liệt.
Rầm!
Đến lúc này quan tài mới nổ tung, một người mặc áo bào màu vàng tím xuất hiện trước mặt mọi người.
Diệp Thành ngẩng đầu lên, nhìn từ góc của hắn, bóng lưng người đó uy nghiêm thẳng tắp, tựa như bức tượng đài không bao giờ sụp đổ, toàn thân toát lên khí tức thăng trầm, thậm chí mái tóc đen tung bay cũng nhuốm bụi trần năm tháng bể dâu.
Lúc này Diệp Thành mới thật sự hiểu câu nói đó của Lâm Thi Hoạ.
Đúng là Lâm Thi Hoạ thi triển thông linh thuật, hơn nữa còn thông linh với người đã qua đời từ lâu, quả thật cô đã mạo phạm vong linh.
Khí tức mạnh quá!
Các cao thủ đi cùng của Thiên Đình hít sâu một hơi, nhìn người được thông linh bước ra với vẻ dè chừng, với định lực của Diệp Thành cũng không khỏi nheo mắt, bởi vì người đó quả thực rất cường đại.