Có lẽ đây là lần đầu tiên ông chủ động lên tiếng từ khi đến Hằng Nhạc Tông, điều này khiến cô hơi bất ngờ cũng hơi không phản ứng kịp.
“Đa… Đa tạ”, Hùng Nhị nhận lấy miếng ngọc, mờ mịt gãi đầu, bây giờ mới xác định người trước mắt không phải Diệp Thành, nhưng khi thấy khuôn mặt giống hệt Diệp Thành, hắn ta vẫn cảm thấy kỳ lạ, hơn nữa còn có cảm giác vừa lạ vừa quen.
Khi Hùng Nhị đang ngỡ ngàng thì Sở Linh Ngọc đã dẫn Hồng Trần vào.
Trên núi, vì sự xuất hiện của họ mà bầu không khí chợt trở nên náo nhiệt, phần lớn đều là đến chào hỏi, có lẽ vì nguyên nhân này mà rất nhiều Thái Thượng trưởng lão Hằng Nhạc Tông đang bế quan cũng phải đi ra.
Đông Phương thế gia đến!
Tây Môn thế gia đến!
Nam Cung thế gia đến!
Bắc Thần thế gia đến!
Theo từng tiếng hô cao vút, người từ các thế gia lớn của Thiên Đình lần lượt được mời vào trong núi.
Sau đó những gia tộc như Âu Dương thế gia, Đan Thành, Mộ Vân thế gia, Viêm Hoàng, Hạo Thiên thế gia cũng tới, hầu hết là thế hệ các trưởng lão, nhà họ Hùng cũng được coi là thế gia lớn nên mọi người khá nể mặt.
Nhưng thật sự nể mặt họ thì phải nói đến hậu duệ các hoàng đế, họ cũng phái người tới, không ít thì nhiều.
Đối với sự xuất hiện của họ, tuy nhà họ Hùng ngạc nhiên nhưng cũng không quá sốc.
Đương nhiên nhà họ Hùng không có thể diện lớn đến mức mời được hậu duệ các hoàng đế, tất cả đều vì Diệp Thành, Thánh chủ Thiên Đình là đế vương của Đại Sở hiện tại, đương nhiên mọi người phải nể mặt hắn.
Vì hậu duệ các hoàng đế phái người tới mà bầu không khí trở nên vô cùng nhộn nhịp.
Không chỉ núi của Hùng Nhị mà cả Hằng Nhạc Tông đều có người lui người tới chen chúc nhau, những người tới có ai không có lai lịch lớn.
Tất cả thế lực ở Đại Sở đều phái người tới, rất có khí thế.
Ngoài thành viên của các gia tộc thì còn rất nhiều tán tu tới, một phần là để chung vui, một phần là ngưỡng mộ nên tới, mọi người đều muốn biết rốt cuộc tông môn như thế nào mà có thể bồi dưỡng được anh hùng vô song như Diệp Thành.
Thánh chủ Thiên Đình đến!
Tiếng hô này cao và vang hơn bất kỳ tiếng hô nào trước đó.
Diệp Thành mặc bộ đồ trắng tới, bên cạnh hắn là Sở Linh, cô cũng mặc đồ trắng, trai tài gái sắc, giống như một đôi phu thê bình thường.
“Hùng mập, được lấy vợ rồi có vui không?”, Diệp Thành nhìn đống quà mừng chất cao như núi rồi cười vui vẻ hỏi Hùng Nhị.
“Đương nhiên là vui rồi!”, Hùng Nhị cười hề hề.
“Chúc hai người bạc đầu răng nong, trăm năm hoà hợp”, Sở Linh cười nhẹ, đưa một túi đựng đồ cho Hùng Nhị, bảo bối bên trong cực kỳ nhiều, chỉ riêng linh thạch thôi đã hơn mấy chục triệu, đan dược cũng không ít, còn linh khí thì đều là hàng cực phẩm, lấy ra bất kỳ món nào cũng đáng giá liên thành.
“Thánh chủ Thiên Đình ra tay quả nhiên hào phóng”, Hùng Nhị cười toe toét, thẳng tay giấu túi đựng đồ vào đũng quần.
“Ta rất thích tính này của ngươi”, Diệp Thành vỗ vai Hùng Nhị rồi dẫn Sở Linh đi vào trong núi.
Sau khi Diệp Thành đi vẫn còn rất nhiều người lục tục đến, tuy không phải người có tiếng tăm nhưng hầu như cũng đều là người của thế gia lớn.
Đến khi không còn ai tới nữa, Hùng Nhị mới lật đật chạy lên núi.
Khung cảnh rất tráng lệ, khắp núi đều là người, người trong Thiên Đình thì đều là người nhà, bức tranh rất ấm áp.
Tân nương đến!
Khi mọi người đều vào chỗ, Đường Như Huyên đội mũ phượng được hai nữ tử dìu bước lên thang mây.
Nữ tử trong thiên hạ quả nhiên vẫn là tân nương đẹp nhất.
Đường Như Huyên hôm nay đã bớt đi vẻ thanh xuân non nớt cuối cùng, cô vẫn là đại mỹ nhân duyên dáng yêu kiều, tuy không khuynh quốc nhưng cũng khuynh thành, quan trọng nhất là hôm nay cô là tân nương, khoác lên mình bộ váy cưới, dù ai có dung nhan tuyệt thế hơn cô cũng sẽ lu mờ.
Bên này, Hùng Nhị đã nhìn đến ngây người.
Ngày thường hắn ta mặt dày đã quen, nhưng hôm nay thì khác, trong dịp trọng đại quan trọng thế này, hắn ta cũng hơi sửng sốt.
Vẫn nhìn à?
Phía sau, Tạ Vân đạp cho hắn ta một cái.
Ồ ồ ồ!
Sau khi phản ứng lại, Hùng Nhị mới lật đật chạy xuống, nắm tay Đường Như Huyên bước từng bước lên bậc thang đá dưới sự chú ý của mọi người, những nữ tử đang xem đều cảm động nắm chặt tay.
“Có cảm xúc gì không?”, nhìn Đường Như Huyên và Hùng Nhị đi lên, Sở Linh quay sang hỏi Diệp Thành.
“Thời gian trôi thật nhanh”, Diệp Thành khẽ cười, trong mắt đầy vẻ hoài niệm.
Nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp Hùng Nhị là ở Tàng Thư Các, khi đó họ đều là thiếu niên trẻ trung.
Lúc ấy hắn vẫn chỉ là đệ tử thực tập ngoại môn của Hằng Nhạc, năm tháng trôi qua, đệ tử thực tập năm đó giờ đã là đế vương của Đại Sở, Hùng Nhị năm đó giờ cũng đã là cao thủ nổi danh một phương.
Cũng giống như hắn, đám Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hoắc Đằng cũng đều thở dài xúc động.
Quá khứ như mây khói, chớp mắt như giấc mơ, họ đều đã mất đi vẻ non nớt, ngây thơ thời niên thiếu, trải qua năm tháng mài giũa, đi đến hiện tại trên người họ đều toát lên vẻ thăng trầm.
Động phòng!
Khi mọi người đang cảm khái thì Hùng Nhị và Đường Như Huyên đã hoàn thành nghi lễ bái đường dưới tiếng hô của người điều khiển nghi thức buổi lễ.
Uống!
Cảnh tượng sau đó trở nên mất kiểm soát.
Hiếm lắm mới có được cơ hội, đám mặt dày Tạ Vân mặc sức chơi khiến người nhà họ Hùng không thể nhìn thẳng.
Thời gian chầm chậm trôi, màn đêm dần buông xuống.
Người tới chúc mừng lần lượt ra về, ngọn núi khổng lồ cũng dần trở nên trống trải.
Hùng Nhị bị ép uống say bí tỉ, sau khi giải rượu thì chạy vào phòng tân hôn.
A…!
Ngay lập tức tiếng hét thảm thiết như chọc tiết lợn phát ra từ phòng tân hôn.
Tân lang bị một nhóm vô liêm sỉ đánh cho nằm dạng hai chân hai tay trên đất, còn gọi một cách mỹ miều là náo động phòng.