Rầm!
Đột nhiên, một tiếng động mạnh vang lên khiến tất cả mọi người đều căng thẳng và đổ dồn ánh mắt về một phía.
Rầm! Đoàng!
Nếu nghe kĩ thì âm thanh này vang lên không dứt như thể có ai đó đang đại chiến vả lại động tĩnh còn không hề vừa.
Còn có người sống?
Thái Hư Cổ Long và phía Diệp Thành đưa mắt nhìn nhau.
Đi xem xem!
Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành hiện lên thần quang, không ngừng nhìn thấu từng màn sương mờ, bọn họ từ từ lại gần một hướng, cho tới khi một sơn cốc thâm sâu hiện ra mới dừng lại.
Đó là…!
Đế Phạn và Đại Sở Hoàng Yên run rẩy thẫn thờ nhì sơn cốc đó.
Nơi đó có hai người đang đại chiến, thể phách mạnh mẽ, có phong thái của bậc hoàng đế.
Phụ hoàng!
Phụ hoàng!
Đế Phạn và Đại Sở Hoàng Yên đều đồng loạt lên tiếng.
Quả thực đó là Thiên Táng Hoàng và Sở Hoàng!
Diệp Thành lẩm bẩm vì khi độ thiên kiếp, hắn từng gặp lạc ấn về đạo của Sở Hoàng và Thiên Táng Hoàng, còn hai bóng hình đang đại chiến bên trong sơn cốc kia thì lại có dung mạo giống hệt với Sở Hoàng và Thiên Táng Hoàng.
Có điều Thiên Táng Hoàng và Sở Hoàng của Đại Sở lại là hai người hư ảo.
Hoặc có thể nói đó là một loại lạc ấn, cả hai người từng đại chiến ở đây và được Thập Vạn Đại Sơn ghi lại.
“Không phải là hoàng đế của một thời đại thì tại sao lại tương ngộ, lại còn đại chiến trong Thập Vạn Đại Sơn?”, Diệp Thành thắc mắc.
“Dị thường đến mức vượt ra khỏi nhận thức của ta”, Thái Hư Cổ Long nãy giờ trầm ngâm thì lúc này cũng cau mày, hai vị hoàng cách nhau cả hàng vạn năm mà lại đại chiến ở đây, hắn nghĩ mãi không ra nguyên do.
“Còn nữa”, Tử Huyên lãnh đạm lên tiếng.
Thái Hư Cổ Long và Diệp Thành lại lần nữa đưa mắt nhìn và phát hiện không phải chỉ có Thiên Táng Hoàng và Sở Hoàng mà còn có thêm hai người gia nhập vào, đó là hoàng đế, một người là Viêm Hoàng, một người là Thuỷ Tổ Tam Tông Thần Hoàng.
Cả bốn người đang hỗn chiến, mặc dù cảnh tượng hư ảo nhưng lại chiến đến mức kinh động đất trời khiến phía Thái Hư Cổ Long nhìn mà tim như muốn nhảy lên đến tận cổ họng.
“Phụ hoàng, đó là phụ hoàng”, lúc này, vẻ mặt của Đại Sở Hoàng Yên và Đế Phạn đều không hề bình thường, bọn họ lẩm bẩm như kẻ thần kinh, vả lại còn liên tục đi ra khỏi lớp bảo vệ.
Vì bất lực nên Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên lại phải ra tay cứ thế phong ấn tu vi của hai người này.
Trông chừng bọn họ!
Diệp Thành ho hắng, hắn nhìn Chu Thiên Dật và Thiên Thương Nguyệt vẫn còn chút tỉnh táo ở bên.
Bảy vị hậu duệ của các hoàng đế tới đây đã có năm người thần trí không bình thường.
Vẻ mặt của Diệp Thành có phần kì quái, nếu như đến cả Chu Thiên Dật và Thiên Thương Nguyệt cũng giống như phía Nam Minh Ngọc Thu thì sau khi ra khỏi đây, liệu các lão bối của các vị Hoàng ở Đại Sở liệu có tập hợp lại mà tính sổ với bọn họ không nữa.
Rời khỏi đây!
Diệp Thành thu lại ánh mắt lập tức quay người, hắn không thể để mọi người ở đây lâu hơn, nếu như Đông Hoàng và Nguyệt Hoàng cũng xuất hiện thì hắn không chắc Chu Thiên Dật Và Thiên Thương Nguyệt sẽ khác Nam Minh Ngọc Thu.
Lại đi sâu vào trong!
Có Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành mở đường, có thể tránh được hiểm nguy nhưng phía Nam Minh Ngọc Thu vẫn phát điên, Chu Thiên Dật và Thiên Thương Nguyệt vẫn còn tỉnh táo hơn nên lập tức đi theo, cảnh giác nhìn tứ phương.
Ta đã từng tới đây!
Sau nửa canh giờ, Diệp Thành mới dừng chân nhìn về phía xa, hắn có thể thấy nơi đó có tà linh đang bay qua bay lại.
Năm đó, hắn và Nam Minh Ngọc Thu đi lạc nhau ở đây, cũng chính ở nơi này mà hắn vô tình gặp được Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi tám Chung Viêm và được thừa hưởng thánh vật của Viêm Hoàng là Huyền Thương Ngọc Giới.
“Tà linh mạnh quá”, Thái Hư Cổ Long cau mày.
“Tất cả đều là những kẻ mạnh cái thế mang theo oán niệm, tà niệm và ác niệm, không phải là thứ mà người thường có thể địch lại được”, Tử Huyên khẽ giọng lên tiếng, “niệm lực ở nơi này quá mạnh, ta linh đương nhiên sẽ rất mạnh”.
“Phủ thêm lớp tử khí có thể thoát khỏi nguy hiểm”, Diệp Thành phất tay để tử khí của người chết phủ lên lớp bảo vệ.
Vài người lại lần nữa rời đi, bọn họ đi qua khu tập hợp tà linh rồi bước lên con đường nhỏ u tịch.
Hai bên con đường nhỏ có cây cối nhưng lại tối tăm với lớp tử khí màu xám xịt, có lẽ đã quá lâu rồi, cây cối đều ngả rạp trên mặt đất, chốc chốc có thể thấy vài cái cây, bên trên có máu chưa khô.
Đi mất cả một canh giờ bọn họ mới bước ra khỏi con đường u tịch đó.
Vừa ra ngoài, tất cả đều thẫn thờ vì bọn họ lại gặp một người đang ngồi như pho tượng dưới một gốc cây thật to.
Phụ hoàng!
Lần này đến Chu Thiên Dật, ông ta run rẩy, đôi mắt nhoà lệ.
Được rồi, ta phải phong ấn hắn ta cái đã.
Thái Hư Cổ Long lên tiếng, một đạo phong ấn vỗ lên lưng Chu Thiên Dật.