Đó là gì?
Khi cả hai người truyền âm cho nhau thì Long Đằng kinh ngạc lên tiếng.
Nghe vậy, tất cả đều đổ dồn ánh mắt qua nhìn.
Ở đó xuất hiện một cảnh tượng vụn vỡ: Thần Quỷ đang huyết chiến rợp trời, linh thú gào thét, chiến xa trấn áp hư thiên, liên tục có người ngã nhào giữa hư không, cũng có không ít người đang nghịch thiên sát phạt vào cửu tiêu, cả thiên địa như chìm trong biển máu…
Tĩnh tâm!
Thái Hư Cổ Long trầm giọng lên tiếng: “đây chính là thần niệm còn sót lại của những người đã chết, có thể mê hoặc tâm trí con người”.
Nghe vậy, phía Long Đằng và Tiêu Thần đều tặc lưỡi cố gắng tỉnh táo lại và thu lại ánh mắt.
Phía trước có hung vật, tránh ra!
Diệp Thành dẫn đường, từ xa hắn đã trông thấy một thanh đoạn kiếm bị tàn phá, bên trên còn có khí tức màu đen bao quanh, đó chính là sát khí bên ngoài đan xen oán niệm, không phải là thứ mà những người như bọn họ có thể lại gần.
Tất cả di chuyển vào sâu bên trong vả lại càng vào trong càng cảm thấy rợn người, tiếng gào thét như ma chú không dứt.
Bất giác, bọn họ bước vào khu rừng u ám màu đỏ như máu.
Hồn của ta!
Vừa bước vào, Nam Minh Ngọc Thu nãy giờ vẫn giữ trạng thái trầm ngâm mà lúc này đột nhiên lên tiếng khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Vả lại vẻ mặt của Nam Minh Ngọc Thu lúc này đã tái nhợt, cơ thể bất giác run lên, cô nhìn về hướng đó với vẻ mặt sợ hãi như thể có thể trông thấy chuyện gì đáng sợ lắm.
Ngọc Thu?
Thiên Thương Nguyệt và Đại Sở Hoàng Yên nắm tay cô.
Diệp Thành cau mày, Nam Minh Ngọc Thu hiện giờ lại bắt đầu rơi vào trạng thái dị thường giống năm đó.
Phụ hoàng!
Phía này, Long Đằng cũng lên tiếng khiến cho phía Tiêu Thần ở bên vô thức xoay người nhưng lại chẳng nhìn thấy gì.
“Đừng có kinh động thế chứ?”, Tiêu Thần lên tiếng.
“Ta…ta thật sự đã thấy phụ hoàng rồi”, khí tức của Long Đằng gấp gáp hơn và đang nhìn về hướng đó.
“Không phải ta, ta không lấy gì cả, ta không lấy gì cả”, còn chưa xong thì Nam Minh Ngọc Thu đã lại bắt đầu điên loạn giống như một đứa trẻ sợ hãi nép vào người Thiên Thương Nguyệt.
Phong!
Thái Hư Cổ Long lập tức phong ấn tu vi của cô ta để tránh cô ta phát điên làm kinh động đến hung vật ở đây.
Phụ hoàng!
Long Đằng lại lần nữa gọi, nói rồi bước ra khỏi lớp bảo vệ.
Phong!
Tử Huyên ra tay phong ấn tu vi của ông ta lại.
Giờ thì hay rồi, đồ còn chưa tìm thấy mà hai hậu duệ của các hoàng đế đã phát điên.
“Oán niệm của những người đã chết quá mạnh”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng.
“Phượng Hoàng Cầm trấn áp nơi này mà cũng không thể rửa được oán niệm ở đây sao?”, Tử Huyên lên tiếng.
“Trông chừng bọn họ”, Diệp Thành nhìn Long Đằng và Nam Minh Ngọc Thu rồi lại nhìn về nơi sâu thẳm.
Không biết mất bao lâu tất cả mới ra khỏi khu rừng u ám dị thường này.
Trên đường đi, Nam Minh Ngọc Thu và Long Đằng đều khuấy động không gian, một người điên loạn, một người lẩm bẩm, cũng may có Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên phong ấn tu vi của bọn họ nếu không thì nói không chưng hai người này sẽ làm náo loạn cả Thập Vạn Đại Sơn mất.
Phía trước chính là vùng đất tối tăm, cây cỏ không sinh sôi phát triển, vừa đưa mắt nhìn là có thể thấy từng bóng quỷ hồn như ẩn như hiện lướt qua với vẻ mặt ác độc.
Diệp Thành cứ thế bước đi về phía trước rồi đột nhiên dừng chân, hắn nheo mắt nhìn.
Tiên Luân Nhãn rẽ từng lớp mây và sương, hắn có thể trông thấy một bóng hình vững chãi đứng ở đó, quay lưng về phía bọn họ giống như pho tượng bất động.
Phụ hoàng!
Bên cạnh Diệp Thành, Tiêu Thần trầm tĩnh đột nhiên lên tiếng vả lại còn bước ra khỏi lớp bảo vệ, khôg ai có thể rõ hơn ông ta bóng hình đó là ai, bóng hình đó đã lạc ấn trong linh hồn ông ta từ lâu.
Quay lại!
Thái Hư Cổ Long và Diệp Thành lập tức giơ tay ra kéo ông ta lại.
“Lần này không phải là oán niệm ăn mòn tâm trí nữa”, Tử Huyên khẽ giọng nói, cô cũng nhìn vào bóng người đang quay lưng lại phía mình, “người này là một sự tồn tại thực thụ”.
“Đó là phụ hoàng của ta”, trong mắt Tiêu Thần chợt nhoà nước mắt, dù đã trải qua bao năm tháng nhưng khi nhìn thấy bóng dáng ấy, ông ta vẫn nghẹn ngào.
“Cẩn thận xung quanh”, Diệp Thành nhắc nhở, hắn là người đầu tiên sải bước thận trọng bước qua từng quỷ hồn đang lướt tới.
Không lâu sau, tất cả mọi người mới thực sự tới phía sau người kia.
Tiêu Thần không thể kiềm chế hơn được nữa, đôi tay run rẩy giơ ra khẽ chạm vào cơ thể người này.
Thế nhưng ông ta vừa chạm vào người đó thì người đó đã hoá thành tàn tro bay đi.
Phụ hoàng!
Tiêu Thần dứt khoát bước ra khỏi vòng bảo vệ muốn đuổi theo lớp tàn tro.
Thấy vậy, Diệp Thành giơ một tay ra kéo ông ta lại.
Cẩn thận!
Phía này, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đã ra tay đánh ra thần quang khiến hai quỷ hồn hoá thành hư vô.