Hôm sau, trời còn chưa sáng đã có hai bóng người đi ra khỏi Hằng Nhạc Tông.
Trên hư không, đạo thân Tinh Thần im lặng không nói, thi thoảng lại nhìn Diệp Thành nhưng cứ muốn nói rồi lại thôi.
Không biết vì sao bản thể cho hắn tự do lại khiến hắn có cảm giác bàng hoàng chưa từng có, giống như lá rụng khỏi cành, cuốn bay theo gió, lại như đứa trẻ lạc lối không tìm thấy đường về nhà.
“Mong muốn lớn nhất của ngươi là gì?”, Diệp Thành hơi nghiêng đầu, một câu nói đã xua tan sự im lặng giữa hai người.
“Thiên hạ thái bình”.
“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành mỉm cười hỏi tiếp.
“Dẫn nàng ấy dạo chơi nhân gian”, đạo thân Tinh Thần trước nay luôn rất đáng đánh, lúc này cũng hơi ngượng ngùng gãi đầu: “Sau khi đi du ngoạn khắp thế gian, ta sẽ tìm chốn yên vui nắm tay nàng ấy, cùng nàng ấy tận hưởng tuổi già”.
“Cũng tình cảm đấy chứ!”, Diệp Thành tươi cười, tốc độ nhanh hơn.
“Đều do ảnh hưởng từ bản thể mà”, đạo thân Tinh Thần cũng cười, tăng tốc theo kịp tốc độ của Diệp Thành.
Đến khi trời hửng sáng, ánh nắng ban mai chiếu khắp Nam Sở thì hai người mới dừng lại ở một toà linh sơn mây mù giăng kín.
Đây là Tinh Nguyệt Cung, trên toà linh sơn là bầu trời sao lơ lửng, đó là một loại dị tượng, cũng là một loại trận pháp cường đại, mỗi ngôi sao đều xa xôi như mộng như ảo.
“Thánh chủ giá lâm, không tiếp đón từ xa, mong Thánh chủ thứ tội”, chưa thấy người đã thấy tiếng, mấy chục bóng người bay ra từ trong linh sơn, tất cả đều là nữ tu sĩ, người đi đầu là một nữ tử mặc quần áo xanh, chính là Tinh Nguyệt cung chủ.
“Tinh Nguyệt tiền bối nói quá rồi, là vãn bối không mời mà đến”.
“Thánh chủ, xin mời”, các trưởng lão của Tinh Nguyệt Cung đều ăn ý nhường cho hắn một lối đi.
“Làm phiền mọi người rồi”, Diệp Thành cười nhẹ, đi vào linh sơn.
Thánh chủ Thiên Đình tới!
Tin tức này truyền khắp Tinh Nguyệt Cung, những đệ tử đang hăng say tu luyện lập tức nghỉ tập, các trưởng lão đang bế quan cũng vội vàng xuất quan, toàn bộ Tinh Nguyệt Cung trở nên nhốn nháo, người qua người lại.
Thân phận Thánh chủ Thiên Đình quá tôn quý, danh hiệu quá lớn lao, mỗi truyền thuyết của hắn trong mắt mọi người đều là thần thoại.
Diệp Thành là tâm điểm chú ý, tuy là Thánh chủ Thiên Đình nhưng lại khiêm tốn lịch sự, không tỏ ra uy nghiêm chút nào, các nữ đệ tử Tinh Nguyệt Cung không kìm được nắm chặt tay, làm tư thế cầu nguyện, nhìn hắn ngây ngốc.
Hắn là vị anh hùng vô song, có nữ tử nào không rung động.
Nhưng rung động thì rung động, đó chỉ là một ước nguyện đẹp mà thôi.
Đương nhiên mọi người không chỉ nhìn Diệp Thành, cũng có những nữ đệ tử và nữ trưởng lão nhìn đạo thân Tinh Thần đang đi phía sau hắn với ánh mắt kỳ lạ.
So với Diệp Thành thì đạo thân Tinh Thần trông ngỗ ngược, cà lơ phất phơ như một kẻ lưu manh.
Đôi khi nghĩ lại, các cô lại hận đạo thân Tinh Thần đến nghiến răng ken két.
Ở Bắc Sở, chính tên vô liêm sỉ này đã nhiều lần lẻn vào Tinh Nguyệt Cung, bắt cóc Thánh nữ của họ không chỉ một lần.
Nhưng nhiều lúc các cô cũng lại rất cảm kích hắn, khi Tinh Nguyệt Cung bị Thị Huyết Điện bao vây tấn công, hắn đã đứng ra chặn Hoắc Tôn, hộ tống các cô đến Thiên Đình của Nam Sở.
“Tuy hắn không đáng tin cậy nhưng cũng là một vị anh hùng vô song”, cuối cùng cũng có một nữ đệ tử nhẹ nhàng lên tiếng.
“Chỉ tiếc hắn lại là đạo thân của Thánh chủ”, có nữ đệ tử khẽ thở dài.
“Đạo… Đạo thân?”, lại có nữ đệ tử thảng thốt hỏi: “Hắn… Hắn không phải huynh đệ song sinh của Thánh chủ sao?”
“Trước đây để đánh lừa dư luận nên Thánh chủ mới nói như thế, chứ thực ra Diệp Tinh Thần là đạo thân của Diệp Thành”, có nữ trưởng lão hít một hơi thật sâu giải thích: “Thánh chủ thật sự là người thông thiên, đến đạo thân cũng cường đại như thế, thời đại của chúng ta đã qua lâu rồi”.
Khi mọi người nói chuyện thì Diệp Thành và đạo thân Tinh Thần đã được mời vào đại điện của Tinh Nguyệt Cung.
Tinh Nguyệt Cung tiếp đón Diệp Thành bằng nghi lễ long trọng nhất, đây là vinh quang tối cao dành riêng cho Thánh chủ Thiên Đình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!