Rầm!
Hư thiên rung lên, Diệp Thành dừng bước, hứng thú nhìn đám Huyết Liêu, hai hàm răng trắng đều tăm tắp dưới ánh trăng đêm cực kỳ nổi bật.
Dù nụ cười của hắn rạng rỡ nhưng trong mắt phía Huyết Liêu lại như tử thần đang vẫy gọi.
Đó là ai? Là Thánh chủ của Thiên Đình, là Diệp Thành, người đã giết hàng trăm nghìn tu sĩ, giết cả Song Tôn rồi ghim trên hư thiên, còn là người mở ra con đường máu dưới sự bao vây tấn công của gần mười triệu tu sĩ.
Hắn là chiến thần, là sát thần, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác run sợ.
Đây là uy thế của Thánh chủ Thiên Đình.
“Phá cái lồng này đi, những người khác theo ta giết Diệp Thành”, Huyết Liêu chợt vung kiếm lao về phía Diệp Thành, sau lưng ông ta là hơn một trăm cảnh giới Không Minh.
Ông ta bình tĩnh hơn Huyết Khung nhiều, chí ít cũng không vì sợ hãi mà mất lý trí, muốn giết Diệp Thành thì phải triệu tập đại quân tu sĩ, mà tiền đề là phải phá được cái lồng này.
Tốc chiến tốc thắng!
Diệp Thành thầm nói trong lòng, ánh mắt lập loè tia lửa, nếu đã biết mục đích của Huyết Liêu, đương nhiên hắn sẽ không để ông ta đạt được.
Ù! Ù! Ù!
Hư không rung lên, đám Huyết Liêu tế ra binh khí, khôi phục uy năng đỉnh phong, quét ra thần mang như biển.
Phá!
Diệp Thành quát lên một tiếng, Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Thần Đồ cùng bay ra, thần uy lấp lánh nghiền nát thần mang như biển kia.
Chết đi!
Một kiếm của Huyết Liêu đâm xuyên hư thiên, uy lực cường hãn, bá đạo vô song, là đại thần thông tuyệt sát.
“Thị Huyết Song Tôn đã bị ta giết rồi, ai cho ông tự tin vậy!”, Diệp Thành chế nhạo, tránh được nhát kiếm tuyệt sát của Huyết Liêu ngay tức thì, sau đó hắn vung một kiếm san bằng thiên địa, bên cạnh Huyết Liêu lập tức có hơn chục người bị giết.
Thấy thế, Huyết Liêu đẩy ra một chưởng huyết hải, muốn nhấn chìm Diệp Thành trong đó.
Mở!
Chỉ trong một giây, Diệp Thành chém mở huyết hải, một quyền đẩy lùi Huyết Liêu.
Keng! Keng! Keng!
Phía sau, cao thủ của Thị Huyết Điện đồng loạt lấy sát kiếm ra, để lại từng nhát kiếm sâu hoắm sau lưng Diệp Thành.
Cút!
Diệp Thành quát lên lạnh lùng, một chưởng quét sạch cả một vùng.
Cùng lúc đó, Huyết Liêu phun ra một sợi huyết khí hoá thành huyết hải, quấn theo một viên linh châu màu tím, chấn áp về phía Diệp Thành.
Diệp Thành cười khẩy, giẫm lên bầu trời, Hàng Long Bát Hoang hợp thành một, một quyền đập vỡ linh châu màu tím thành tro bụi.
Huyết Liêu lại bị đẩy lùi về sau, còn chưa kịp đứng vững thì thấy một bóng ma xuất hiện trước mặt, thấy kim quyền lao đến, ông ta nhẩm niệm, ngưng tụ ra khiên giáp phòng ngự huyền quang bảo vệ trước người.
Rầm! Rắc! Phụt!
Ba âm thanh nối nhau vang lên.
Một quyền của Diệp Thành đấm lên khiên giáp huyền quang làm nó vỡ tung, Huyết Liêu bị thương, xương ngực vỡ vụn, lảo đảo lùi về sau.
Phong Thần Quyết!
Diệp Thành ra tay nhanh gọn lẹ, hắn như gió, nhanh như thần mang, Huyết Liêu vừa đứng vững lại đã bị một kiếm của hắn đâm xuyên qua ngực.
A!
Ông ta gầm thét rồi nhanh chóng lùi lại phía sau.
“Đi đâu!”
Diệp Thành bước ra nhanh chóng đuổi theo nhưng bị cao thủ của Thị Huyết Điện lao ra từ hai phía chặn đường.
Kẻ nào cản ta đều phải chết!
Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu nhuốm máu từng bước tiến về phía trước, bất kỳ kẻ nào chặn đường hắn đều bị một kiếm của hắn chém chết, không ai có thể ngăn được kiếm của hắn, dù là cảnh giới Không Minh đỉnh phong cũng không thể, sự mạnh mẽ của hắn khiến người người sợ hãi.
Sợ rồi!
Cao thủ của Thị Huyết Điện sợ rồi, cánh tay cầm sát kiếm run lên, mấy chục cảnh giới Không Minh cộng thêm một cảnh giới Chuẩn Thiên đều bị Diệp Thành đẩy lùi về sau, không ai dám bước lên, bởi bước tới thì sẽ chết.
Giết! Giết cho ta!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!