Nhìn từ xa thành cổ ấy như một ngọn núi khổng lồ, hùng vĩ, sừng sững trên vùng đất này như một biểu tượng.
Đây chính là thành cổ Thiên Táng.
Rất lâu trước đây toà thành cổ này là một cổ trấn không nổi tiếng lắm, hơn nữa nó cũng không phải tên là thành cổ Thiên Táng.
Tương truyền trước khi Thiên Táng Hoàng lên ngôi hoàng đế, ông ấy đã từng độ hoá người đời ở đây thu hút rất nhiều người tới, rất lâu sau cổ trấn không ngừng phát triển lớn mạnh thành một toà thành cổ, thành cổ Thiên Táng ra đời từ đây.
Còn tại sao Diệp Thành lại tới đây đương nhiên là để điều tra về cái chết của đạo thân.
Cuộc nói chuyện cuối cùng của hắn với đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh chính là ở thành cổ Thiên Táng này, sau khi hắn chết, đến giờ Diệp Thành vẫn chưa thể hoá ra đạo thân nữa.
Trước kia vì chuyện của Hạo Thiên thế gia nên hắn không đi được, hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi tới xem, hắn thề phải hoá giải được những nghi vấn trong lòng mình.
Lòng thầm nghĩ vậy, hắn đã bước vào thành cổ Thiên Táng.
Đập vào mắt hắn là một bức tượng đá hình người cao khoảng một trăm trượng, dáng người uy nghiêm, tấm lưng vững chắc như núi, tuy là tượng đá nhưng lại được khắc sống động hệt như người thật, có khí thế nuốt chửng sông núi, nhìn xuống chúng sinh.
Thiên Táng Hoàng!
Diệp Thành lẩm bẩm, mặc dù là tượng đá nhưng trong lòng hắn vẫn rất kính nể.
Đó là vị hoàng đế đã từng thống nhất vùng đất này, trấn áp Quỷ tộc với thủ đoạn thông thiên, truyền thuyết về ông đều là thần thoại.
Nhìn mãi ánh mắt Diệp Thành hơi đờ ra, trong lòng bỗng sinh ra một nỗi buồn khó hiểu, vị hoàng đế từng tiếng tăm lẫy lừng, tuy truyền thuyết về ông đều là thần thoại nhưng cuối cùng vẫn phải về với cát bụi.
Như Thái Hư Cổ Long đã nói, đây là con đường chinh thiên nực cười mà thê lương, không có ai là người chiến thắng thực sự.
“Nghe nói gì chưa! Để cho các thế gia lớn ở Bắc Sở một lẽ công bằng, Thị Huyết Điện đã giết các chủ của hơn mười phân các đấy”.
Cuối cùng suy nghĩ của Diệp Thành bị lời nói từ tửu lâu cắt ngang.
Hắn từ từ dời mắt khỏi bức tượng đá rồi nhấc chân bước đi.
Thế cục hỗn loạn của Bắc Sở hiện nay chính là điều hắn muốn, hết cách rồi, để tranh thủ thời gian cho Nam Sở xây tường thành, hắn cần phải dùng âm mưu quỷ kế.
Sự thật chứng minh phương pháp của hắn rất thành công, ít nhất cũng có thể khiến cho Thị Huyết Điện và các thế gia lớn ở Bắc Sở có khoảng cách, muốn liên thủ lại trong thời gian ngắn là điều không thể.
Tiếp theo, Diệp Thành liên tục xuất hiện ở từng ngóc ngách trong thành cổ Thiên Táng, tìm kiếm bất cứ manh mối nào mà đạo thân có thể để lại.
Nhưng điều thất vọng là hắn chẳng tìm thấy chút manh mối nào, điều duy nhất hắn có thể khẳng định là đạo thân đã từng tới đây, còn những gì xảy ra sau đó thì hắn không có manh mối nào cả.
Màn đêm dần trở nên sâu thẳm.
Thành cổ Thiên Táng sầm uất bắt đầu chìm vào im lặng, trên con đường vắng lặng chỉ có vài ba tên say rượu bước đi loạng choạng, thỉnh thoảng lại gào rú vài tiếng như muốn trút đi sự bực dọc trong lòng.
Diệp Thành đã từ bỏ hy vọng, hắn ôm hũ rượu nhàm chán bước đi trên con phố vắng lặng.
Không biết đến lúc nào hắn mới từ từ dừng bước.
Từ xa hắn nhìn thấy dưới bức tượng đá của Thiên Táng Hoàng có một ông lão lớn tuổi đang cầm cây chổi quét lá rụng dưới chân bức tượng đá, tuy động tác không nhanh nhưng rất kiên nhẫn.
Đế Phạn?
Diệp Thành lẩm bẩm, dù chưa từng thấy mặt nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đó là ai từ huyết mạch của ông.
Dù Đế Phạn đã rất già nhưng trong cơ thể lại ẩn chứa sức mạnh rất lớn, đó là huyết mạch của hậu duệ hoàng đế, không thể che giấu được, tu sĩ bình thường có thể không nhận ra nhưng hắn chỉ lướt qua đã có thể nhìn thấu.
Hơi bất ngờ một chút nhưng Diệp Thành cũng không quá sốc.
Đế Phạn là con trai trưởng của Thiên Táng Hoàng, đã bị phong ấn từ hàng chục nghìn năm trước, nhưng dù qua bao thăng trầm của cuộc sống, ông ấy vẫn là con của Thiên Táng Hoàng, bây giờ tảo mộ cho Thiên Táng Hoàng cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng Diệp Thành có thể hiểu tâm trạng của Đế Phạn, phong ấn như một giấc mơ, tỉnh lại đã mấy chục nghìn năm trôi qua, cảm giác như cách mấy đời, đó là sự cô đơn và bàng hoàng của cảnh còn người mất.
Trong vô thức, Diệp Thành di chuyển bước chân, dừng ở nơi cách Đế Phạn ba trượng rồi cung kính hành lễ: “Bái kiến tiền bối”.
Nghe vậy, Đế Phạn dừng lại khẽ quay người, đôi mắt già nua mờ đục hiện lên sự thăng trầm của năm tháng, nụ cười của ông ấm áp hệt như một ông lão bình thường, không có chút sát khí.