Haiz!
Nhìn bóng lưng Diệp Thành, mọi người đều thầm thở dài.
Đặc biệt là Hạo Thiên Huyền Chấn, bàn tay sau ống tay áo ông nắm chặt, tuy Diệp Thành chỉ nói nhẹ nhàng nhưng sao ông lại không tưởng tượng ra được bao năm qua con mình đã chịu đựng bao nhiêu vất vả, khổ sở.
Diệp Thành dừng bước, tìm một bậc thang đá rồi ngồi xuống, lẳng lặng uống rượu mạnh.
Cách đó không xa, Hạo Thiên Thi Nguyệt tiến lên một bước nhưng lại mím môi dừng lại, không bước tới.
Tuy cô không đi tới nhưng hai muội muội của cô là Hạo Thiên Thi Vũ và Hạo Thiên Thi Tuyết đã cười hì hì bước đến trước mặt Diệp Thành, so với cô, hai cô gái kia tinh nghịch hơn nhiều.
“Tặng ngươi đó”, Hạo Thiên Thi Vũ đưa cho Diệp Thành một lá bùa hình tam giác buộc sợi dây màu đỏ: “Bùa bình an, bảo vệ cho ngươi được bình an”.
“Cảm ơn”, Diệp Thành ngẩn ra nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.
“Lúc trước ngươi không như thế này”, Hạo Thiên Thi Tuyết rất tự giác ngồi xuống bên cạnh Diệp Thành, hai tay chống cằm chớp chớp mắt nhìn hắn: “Lần đầu tiên găp ngươi, ngươi rất bình dị gần gũi, nhưng bây giờ ngươi lại rất lãnh đạm”.
“Đó là do cô không hiểu ta”.
“Nhưng sao ta lại nghe nói ngươi lén nhìn tỷ tỷ chúng ta tắm nhỉ?”
“Khụ khụ…”, câu nói này khiến Diệp Thành vừa đưa rượu vào miệng đã sặc hết ra.
“Còn có chuyện này ư?”, Hạo Thiên Thi Vũ giật mình, kỳ quái nhìn Diệp Thành.
“Thi Tuyết, đừng nói linh tinh”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lập tức xuất hiện, hai má ửng hồng, không nhiều lời lập tức kéo Hạo Thiên Thi Tuyết đi, cả Hạo Thiên Thi Vũ đang hóng hớt cũng bị lôi đi luôn.
Lại nhìn tới phía Hoa Tư, vẻ mặt họ cũng rất đặc sắc, Hạo Thiên Thi Tuyết không nói, họ cũng không biết còn có chuyện này.
Dưới rất nhiều ánh mắt, dù Diệp Thành da mặt dày cũng không chịu nổi, may mà hắn đeo mặt nạ, nếu không sẽ rất xấu hổ.
Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi!
Diệp Thành day mạnh đầu mày, tuy hắn không biết xấu hổ nhưng hắn vẫn hiểu luân lý đạo đức cơ bản nhất, còn về phần tại sao đêm ấy lại có chuyện vớ vẩn như vậy thì đó là cả câu chuyện dài.
…
Đêm khuya, gió lạnh.
Một cơn gió lạnh như băng thổi vào đại điện của Thị Huyết Điện, sau đó hoá thành một bóng người mặc đồ đen, nhìn kỹ lại thì đó chẳng phải Phong Ảnh sao?
“Bái kiến điện chủ!”
“Biết vì sao ta gọi ngươi về không?”, Thị Huyết Diêm La nhàn nhạt hỏi.
“Ta có nghe nói một chút, Thần Ảnh đang điều tra rồi”.
“Bên phía Huyết Khung thế nào? Nghe nói các ngươi đã chặn Hạo Thiên thế gia ở núi Hoàng Tuyền?”
“Tin tức bị lộ”, Phong Ảnh hờ hững đáp: “Chắc lúc này Huyết Khung điện chủ đang trên đường truy sát Hạo Thiên thế gia ạ”.
“Ta thực sự đã đánh giá cao Huyết Khung rồi”, sắc mặt Thị Huyết Diêm La đột nhiên sầm lại: “Chuyện nhỏ như vậy mà kéo dài lâu, ta thật sự hoài nghi liệu hắn ta có thể đảm nhận được ngôi vị điện chủ phân điện thứ chín không”.
“Trong chuyện này có rất nhiều biến số, cũng không thể hoàn toàn trách Huyết Khung điện chủ”.
“Được rồi, an tâm điều tra chuyện của ngươi đi”, Thị Huyết Diêm La nhẹ nhàng phất tay: “Bên phía Huyết Khung, ta sẽ phái quân đi hỗ trợ”.
…
“Nhanh, nhanh, nhanh”, cùng với tiếng thúc giục, toàn bộ thành viên của Hạo Thiên thế gia được dịch chuyển tới nơi lại bay ra từ thành cổ Nam Dương.
Phải nói rằng tuy Hạo Thiên thế gia là bên chạy trốn, nhưng cũng là đại quân tu sĩ nên đội hình rất lớn, nhìn tổng thể trông như một đại dương đen, nghiền ép khiến hư thiên liên tục nổ tung.
“Sẵn sàng chuẩn bị đại chiến bất cứ lúc nào”, Diệp Thành bay ở phía trước ra lệnh cho toàn bộ Hạo Thiên thế gia.
“Chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào”, mắt Hạo Thiên Huyền Hải loé lên, khí thế liên tục tăng lên trong quá trình phi hành.
Không chỉ ông ấy mà khí thế của cả Hạo Thiên thế gia đều tăng lên nhanh chóng, mấy ngày nay họ luôn thận trọng giống như chuột chạy qua đường, không được chiến đấu chỉ có thể bỏ chạy, máu trong người đã sục sôi từ lâu.
Không biết qua bao lâu họ mới nhìn thấy một dãy núi hùng vĩ trải dài ở đằng xa, đó là dãy núi Hành Thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!