Vù! Vù!
Sau khi Truyền Tống Trận rung lên, Diệp Thành quay người bước vào trong Truyền Tống Trận.
Phía sau hắn ta, Hạo Thiên thế gia thở dài, bọn họ cũng đi theo vào.
Sau một khắc, hai người lần lượt bước ra khỏi Truyền Tống Trận, người tới trước chính là phía Hạo Thiên Huyền Hải, lúc này bọn họ đang tổ chức cho người của Hạo Thiên thế gia truyền tống về cổ thành Nam Dương.
“Canh giữ ở lối ra Truyền Tống Trận, làm thế nào thì ngươi hiểu rồi đấy”, Diệp Thành hạ lệnh cho đạo thân.
“Lão đại yên tâm, ta làm quen rồi”, đạo thân toét miệng cười, ý của Diệp Thành chẳng phải là bảo hắn huỷ đi Truyền Tống Trận này lúc cần thiết sao? Nếu như nắm bắt đúng thời cơ thì còn có thể khiến Huyết Khung chịu tổn thất nghiêm trọng một lần nữa.
“Trần Dạ, này, bổ sung ít linh lực vào đi”, phía này, Hạo Thiên Thi Nguyệt đưa một bình hồ lô đựng đầy linh dịch cho Diệp Thành.
“Cảm ơn”, mặc dù vẻ mặt lãnh đạm nhưng Diệp Thành vẫn nhận lấy bình hồ lô đó.
“Không…không có gì”, thấy vẻ lãnh đạm đó của Diệp Thành, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ mím môi, trong lòng cô chợt trỗi lên cảm giác thất vọng.
…….
Phụt!
Trong màn đêm đen, từng lượt máu bắn vọt vô cùng choán mắt, một bóng người toàn thâm đẫm máu ngã nhào giữa sơn lâm, dưới ánh trăng yếu ớt, có thể nhìn ra đó là một thanh niên.
“Các người rốt cục là ai?”, người thanh niên này lảo đảo bò dậy, vẻ mặt sợ hãi nhìn vào đêm đen.
“Ngươi không cần thiết phải biết”, giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó ba bóng người mặc huyết bào bước ra.
“Vũ Dương thế gia ta và các người không thù không oán, tại sao lại giết ta?”
“Đều do các ngươi tự chuốc lấy thôi”, một kẻ mặc huyết bào trong số đó lập tức vung kiếm, một kiếm chém bay đầu người thanh niên kia.
Đi!
Sau tiếng hô của lão già mặc huyết bào, ba kẻ mặc huyết bào lập tức biến mất, bọn chúng đến nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Không biết mất bao lâu mới có mấy chục bóng hình lướt qua và không ngừng đáp xuống khu rừng.
Là ai?
Giọng nói này không chỉ vang trong khu rừng mà ở rất nhiều nơi của Bắc Sở cũng vang lên.
Đêm nay được định là một đêm không yên bình.
Trong màn đêm, huyết quang liên tục xuất hiện, mỗi lần đều có bóng người ngã vào vũng máu vả lại thân phận của những người này không hề đơn giản, bọn họ chính là Thánh Tử và Thiếu Chủ của rất nhiều gia tộc ở Bắc Sở.
Không sai, quỷ kế của Diệp Thành đã thành công.
Không lâu trước đó, hắn lấy thân phận Diêm Tôn để hạ lệnh cho hơn hai mươi phân các của Thị Huyết Điện, mục đích đương nhiên là làm loạn Bắc Sở.
Sự thực chứng minh sự nỗ lực của hắn không phải không có kết quả, hơn hai mươi phân các của Thị Huyết Điện đều tham gia vào việc ám sát đêm nay, trận dung khủng khiếp, hành động nhanh chóng, e rằng đến cả Diệp Thành cũng không ngờ tới.
Lúc này, màn đêm vốn dĩ nên yên tĩnh nhưng vì tiếng gằn phẫn nộ từ nhiều phương mà trở nên náo loạn.
Ngay sau đó, rất nhiều thế gia ở bắc Sở đã có hành động mạnh mẽ, từng tốp kẻ mạnh bay ra khỏi gia tộc, người nào người nấy khí thế dồi dào, tất cả sát khí ngút trời khiến cho người ở Bắc Sở phải sống trong lo sợ.
“Làm gì vậy?”, bên trong đại điện của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La nhận được tin của thuộc hạ thì bất giác cau mày, “hành động bí mật như vậy, trận thế lớn như vậy, thủ đoạn tàn độc như vậy và còn một mực nhằm vào các gia tộc của Bắc Sở, rốt cục là thế lực phương nào?”
“Liệu có phải là người của Nam Sở không?”
“Không loại trừ khả năng này”, Thị Huyết Diêm La trầm ngâm, “thông báo tới Phượng Ảnh, nhanh chóng điều tra xem đó là thế lực phương nào?”
“Bẩm điện chủ, đại thống lĩnh Phong Ảnh đang ở sơn mạch Hoàng Tuyền”.
“Sơn mạch Hoàng Tuyền?”, Thị Huyết Diêm La cau mày, “hắn ta tới sơn mạch Hoàng Tuyền làm gì?”
“Vừa nhận được tin báo là vì điện chủ Huyết Khung điều động tới ạ”, tên dò la thật thà nói, “không chỉ mình đại thống lĩnh mà trên thám phần sát thủ Thần Ảnh đều đã bị điều tới sơn mạch Hoàng Tuyền rồi, nghe nói là để vây bắt Hạo Thiên thế gia”.
“Chỉ một Hạo Thiên thế gia nhỏ bé mà cũng đáng để dùng tới sức chiến đấu mạnh mẽ như Thần Ảnh sao?”, Thị Huyết Diêm La hắng giọng lên tiếng, “cho hắn quyền lực điều động Thần Ảnh là hắn dùng không kiêng dè gì như vậy, truyền lệnh cho Huyết Khung rút Thần Ảnh về cho ta, ngay bây giờ”.
“Rõ…rõ ạ”, kẻ do thám mặc y phục đen kia vội vàng quay người rời khỏi đại điện.
Sau khi hắn rời đi, Phệ Hồn Vương mới xuất hiện trong đại điện, ông ta liếc nhìn Thị Huyết Diêm La với ánh mắt đầy hứng thú sau đó lại nhàn nhã ngồi vào vị trí vương toạ điện chủ của Thị Huyết Diêm La.
“Ông có thấy gì đó lạ không?”, Thị Huyết Diêm La nói rồi cũng liếc nhìn Phệ Hồn Vương.
…….
“Rất rõ ràng, có một bàn tay đang thao túng Bắc Sở”, Phệ Hồn Vương đáp một câu tuỳ hứng.
……..
“Cái gì? Không có?”, trên đỉnh núi của rặng núi Hoàng Tuyền, nghe lời bẩm báo của do thám, Huyết Khung đứng bật dậy khỏi vương toạ.
“Thuộc hạ đã tìm khắp nơi rồi nhưng thực…thực sự là không có tung tích của Hạo Thiên thế gia”.
“Lẽ nào phán đoán của chúng ta là sai?”, một thống lĩnh vô thức hỏi, “hay là trước khi chúng ta tới Hoàng Tuyền thì bọn chúng đã vào thế giới người phàm rồi?”
“Không thể nào”, lập tức có một thống lĩnh bác bỏ, “bọn chúng chỉ dựa vào phi hành, vả lại không dám phô trương, lại liên tục phải né tránh nơi tập trung đông tu sĩ, trong vòng ba ngày chắc chắn không thể ra khỏi thế giới tu sĩ”.
“Vậy có lẽ nào chúng dựa vào Truyền Tống Trận?”
“Lại càng không thể”, có thống lĩnh lên tiếng, “Truyền Tống Trận hướng về Nam Sở đều dưới sự kiểm soát của Thần Ảnh, Hạo Thiên thế gia đông người như vậy sao có thể không lộ thông tin được?”
“Vậy thì thật kì lạ”.
“Truyền lệnh cho Thần Ảnh, điều tra rõ việc này cho ta”, Huyết Khung lập tức hắng giọng, sắc mặt tôi độc tới mức khiến người ta phải sợ hãi.
“Không phải điều tra nữa”, giọng nói u tịch vang lên, Phong Ảnh giống như ma quỷ xuất hiện trên đỉnh núi, sắc mặt không mang theo bất cứ biểu cảm nào, “hiện giờ bọn chúng đang ở cổ thành Chân Long”.
“Cổ thành Chân Long?”
“Nửa canh giờ trước bọn chúng đã đi qua cổ thành Hoàng Tuyền, lần lượt truyền tống tới cổ thành Chân Long rồi”, Phong Ảnh khong nói gì nhưng một lão già mặc y phục đen bên cạnh ông ta lên tiếng: “Lúc này có lẽ chúng đã nhờ vào Truyền Tống Trận của cổ thành Chân Long lần lượt truyền tống tới cổ thành Nam Dương rồi, xem ra bọn chúng đã ý thức được thông tin bị chúng ta mai phục từ lâu nên mới thay đổi lộ trình”.
“Ngươi đã biết sao không nói sớm?”, Huyết Khung mặt lạnh như băng nhìn Phong Ảnh.
“Ta cũng vừa mới nhận được tin”, Phong Ảnh vẫn lãnh đạm như vậy.
“Thần Ảnh làm gì hết rồi vậy? Đến cả một Truyền Tống Trận cũng không thể bảo vệ nổi sao?”, Huyết Khung cuối cùng cũng không thể kiềm chế nổi cơn phẫn nộ, ông ta giống như con chó điên đang gào hét, bao nhiêu âm mưu rốt cục lại bị bại lộ.
“Điện chủ nói vậy chưa phải rồi”, lão già mặc y phục đen ban nãy lại lần nữa lên tiếng, vẻ mặt cũng lãnh đạm y hệt Phong Ảnh, “trên tám phần Thần Ảnh đều bị ông điều tới đây, số lượng người có thể canh giữ Truyền Tống Trận ở cổ thành ít ỏi, mặc dù Hạo Thiên thế gia không mạnh bằng phân điện thứ chín nhưng kẻ mạnh lại không hề thiếu, thực lực dồi dào, không thể bảo vệ được Truyền Tống Trận chu toàn”.
“Vậy còn đợi gì nữa, mau chóng sát phạt cho ta”, Huyết Khung phẫn nộ rít lên.
“Xin lượng thứ cho ta không thể tuân mệnh”, lão già mặc y phục đen lãnh đạm lên tiếng.
“Các ngươi dám trái lại…”
“Vừa rồi chúng ta nhận được lệnh của Điện Chủ, toàn bộ Thần Ảnh rút về Thị Huyết Điện”, lão già áo đen lập tức ngắt lời Huyết Khung, “còn việc truy sát Hạo Thiên thế gia thì chúng ta không cần can dự vào nữa”,
Dứt lời, lão già áo đen sải bước ra khỏi đại điện, vì Phong Ảnh nãy giờ giữ im lặng đã bước ra ngoài trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!