Thị Huyết Điện chìm trong biển khói.
Bên ngoài Thị Huyết Điện, cờ chiến bay phấp phới, đại quân tu sĩ đông nghịt xếp thành từng hàng ngay ngắn giống như chín tấm thảm choán lấp đại địa.
Bên trong đại điện của Thị Huyết Điện, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Thị Huyết Diêm La ngồi ở vị trí trên cao, sắc mặt tím tái, đôi mắt ông ta đỏ ngầu nhìn xuống bên dưới.
Lại nhìn xuống bên dưới lúc này, tám người đừng nghiêm trang, người nào người nấy thân khoác chiến giáp, chỉ cần nhìn là biết sắp đi đánh trận, có điều bọn họ lại bị Thị Huyết Diêm La nhìn chằm chằm nên vô thức cúi đầu.
Và đó chính là điện chủ phân điện thứ nhất tới thứ tám của Thị Huyết Điện.
Nhận được tin Thị Huyết Diêm La chết, bọn họ đều ngầm toan tính, lần lượt quay về Thị Huyết Điện, chẳng phải vì muốn xác nhận xem Thị Huyết Diêm La có phải đã chết hay không sao?
Đương nhiên mục đích thực sự của bọn họ vẫn là vị trí điện chủ.
Do vậy bọn họ không chỉ tới đây một mình mà đều dẫn theo cả đại quân tu sĩ với.
Có điều mọi thứ đều khiến bọn họ thất vọng.
Giây phút bọn họ bước chân vào trong đại điện của Thị Huyết Điện và nhìn thấy Thị Huyết Diêm La đang ngồi trên vị trí tối cao kia thì tất cả đều thẫn thờ.
“Có phải thất vọng lắm không?”, Thị Huyết Diêm La lên tiếng bật cười lạnh lùng nhìn tám điện chủ bên dưới.
“Xin…xin điện chủ minh xét, thuộc hạ chỉ về đây để xác nhận thông tin thôi”, điện chủ phân điện thứ nhất vội chắp tay hành lễ, “hiện giờ biết được điện chủ bình an vô sự thì thuộc hạ cũng có thể yên…yên tâm được rồi”.
“Huyết Táng, lòng trung thành của ngươi thật khiến bổn điện chủ đây phải cảm động đấy”, Thị Huyết Diêm La bật cười nhưng đôi mắt ông ta lại hiện lên u quang dị thường khiến điện chủ phân điện thứ nhất rợn người.
“Điện chủ”, ngay lập tức, một người mặc y phục đen bước tới, quỳ dưới đất, “điện chủ phân điện thứ chín quay về rồi”.
“Bảo hắn ta vào đây”, Thị Huyết Diêm La nói rồi nheo mắt lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Huyết Táng.
Không lâu sau đó, Huyết Khung mặc chiến giáp bước vào.
Khi nhìn thấy tám điện chủ đều đang cúi đầu và Thị Huyết Diêm La đang ngồi trên cao thì vẻ mặt ông ta cũng trở nên gượng gạo, sự thực hình như đã nằm ngoài kế hoạch của ông ta.
“Bái…bái kiến điện chủ”, sau vài giây thẫn thờ, Huyết Khung mới vội hành lễ với Thị Huyết Diêm La.
“Huyết Khung, không phải ta lệnh cho ngươi đi đuổi theo Hạo Thiên thế gia sao? Ngươi về làm gì?”, Thị Huyết Diêm La nhìn Huyết Khung với vẻ mặt hứng thú.
“Bẩm…bẩm điện chủ, thuộc hạ đang trên đường truy đuổi thì nghe tin điện chủ bị ám sát nên…nên mới vội vàng quay về”.
“Ồ?”, Thị Huyết Diêm La bật cười to hơn, “vậy ngươi nói cho ta nghe ngươi vội vàng quay về như vậy là vì vội về chịu tang ta sao?
“Điện chủ minh xét, thuộc hạ tuyệt đối không có ý này”, Huyết Khung vội quỳ xuống đất.
“Không có là tốt nhất”, Thị Huyết Diêm La vỗ vào long kỉ đứng dậy, ông ta gằn lên như sấm rền chấn động cả đại điện, đôi mắt đỏ ngầu sắc lạnh nhìn xuống chín người bên dưới, “đừng cho rằng ta không biết các ngươi đang mưu tính điều gì, ta còn chưa chết thì các ngươi vẫn là thần”.
“Điện chủ dạy phải ạ”, bên dưới, các điện chủ vội quỳ xuống.
“Cút”, Thị Huyết Diêm La gằn lên.
“Thuộc hạ xin cáo lui”, chín người vội đứng dậy, vừa lau đi mồ hôi lạnh toát vừa cáo từ với Thị Huyết Diêm La.
“Huyết Khung, ngươi ở lại”, Thị Huyết Diêm La lên tiếng.
Nghe vậy, Huyết Khung vừa định quay người ra khỏi đại điện thì vội quay lại, đứng đó thẫn thờ, không dám thở mạnh.
“Tìm ra được tung tích của Hạo Thiên thế gia chưa?”, Thị Huyết Diêm La nhìn Huyết Khung với ánh mắt sắc lạnh.
“Tạm…tạm thời chưa ạ”, Huyết Khung nói rồi vô thức lau đi mồ hôi.
“Ngươi ăn phải cái gì thế hả?”, Thị Huyết Diêm La hắng giọng, “Thị Huyết Thần Ảnh ta đã giao cho ngươi rồi mà còn không tìm ra tung tích của bọn chúng?”
“Điện chủ bớt giận, thuộc hạ lập tức đi làm, nhất định sẽ không để điện chủ thất vọng”.
“Vậy còn không cút?”
Nghe vậy, Huyết Khung như được đại xá, vội vàng quay người rời khỏi đại điện của Thị Huyết Điện.
Sau khi ông ta rời đi, Thị Huyết Diêm La thở dài, khuôn mặt đỏ lên, không biết vì tức giận hay phẫn nộ.
Việc ngày hôm nay có lẽ là chuyện nực cười nhất từ khi Thị Huyết Điện lập phái đến nay, chỉ vì một lời đồn mà chín điện chủ của Thị Huyết Điện đều quay về, còn ông ta lại tận mắt chứng kiến trò cười ấy.
“Xem ra Thị Huyết Điện cũng khôgn hề hoà hợp như bên ngoài”, không lâu sau đó, tiếng cười u ám vang vọng, bóng người mặc hắc bào huyễn hoá trong đại điện.
“Phệ Hồn Vương, ông đang cảm thấy trong hoạ có phúc sao?”, Thị Huyết Diêm La bật cười lạnh lùng.
“Ta lại không rảnh như vậy”, Phệ Hồn Vương lên tiếng, “ta chỉ muốn ngươi hiểu một điều, điểm quan trọng nhất của thống soái ba quân cần có không phải là thực lực mà là khả năng chống cự, đến điểm này còn không làm được thì lấy gì để đối đầu với Thiên Đình của Nam Sở”.
“Về điểm này thì không cần ông phải nói nhiều”, Thị Huyết Diêm La bật cười lạnh lùng ,”chỉ có ông, vị vương cái thế như vậy mà phải chui lủi biết bao”.
“Đừng ngông cuồng như vậy”, Phệ Hồn Vương nói với giọng không mấy dễ chịu, “tám Đại Thần Huyền Hoàng giống như hình với bóng chặn vổn vương hơn tám trăm năm, ngươi cho rằng bọn họ không có việc gì làm sao? Chúng ta xuất thế bọn họ cũng xuất thế, về bản chất không có gì khác nhau, hiện giờ nơi duy nhất không bị liên luỵ là Ma Vực cho nên điểm mấu chốt quyết định thắng lợi giữa Thị Huyết Điện và Thiên Đình không nằm ở chỗ chúng ta mà nằm ở Ma Vực, nếu lôi kéo được bọn họ thì đại sự dễ thành”.
“Nghe thì có vẻ đơn giản”, Thị Huyết Diêm La tái mặt, “Thị Huyết Điện chúng ta đã phái không biết bao nhiêu sứ giả đi nhưng có kẻ nào sống sót quay về không?”
“Đó là thành ý của ngươi chưa đủ”, Phệ Hồn Vương liếc nhìn Thị Huyết Diêm La, “nếu ngươi dâng nửa viên Thiên Tịch Đan trong tay ngươi thì chuyện lại khác”.
“Ông còn biết nửa viên Thiên Tịch Đan trong tay ta?”, Thị Huyết Diêm La nheo mắt nhìn Phệ Hồn Vương.
“Có gì có thể thoát qua được pháp nhãn của ta sao?”, Phệ Hồn Vương cười u ám, “ngươi thực sự cho rằng đêm đó chỉ có các ngươi cướp Thiên Tịch Đan sao? Nếu không phải ta bị lũ Hoàng kia kiểm soát thì Thị Huyết Điện của ngươi sẽ dễ dàng đoạt được Thiên Tịch Đan sao?”
“Vậy ông nói xem nửa viên Thiên Tịch Đan còn lại trong tay ai?”, Thị Huyết Diêm La nói rồi liếc nhìn sang Phệ Hồn Vương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!