Rầm!
Âm thanh sau đó vô cùng vang đội khiến mỗi một tấc trong thông đạo không gian đều nứt lìa, cho dù là người thông thạo trận pháp của đại quân Thị Huyết Điện có nhiều thì cũng không thể ngăn nổi tốc độ nứt lìa của thông đạo không gian.
Vết nứt xuất hiện, từng bóng người trong đại quân của Thị Huyết Điện bị cuốn vào trong.
Phụt! Phụt!
Sau đó, là cảnh tượng đẫm máu.
Không gian bùng nổ, đó là vùng đất đại hung, cho dù tu sĩ ở cảnh giới Không Minh vào trong đso cũng khó có thể bảo toàn tính mạng chứ đừng nói là những tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư và Chân Dương.
A…!
Huyết Khung gằn lên phẫn nộ, ông ta là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, đương nhiên có thể bảo toàn tính mạng nhưng những thuộc hạ của ông ta thì sao?
Ông ta có thể bảo toàn tính mạng cho mình nhưng lại không thể bảo toàn tính mạng cho thuộc hạ của mình, cho dù có thể bảo toàn thì cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ vì đại quân của một điện lúc đó quá đông, ông ta có thần thông thế nào đi nữa thì cũng không thể nào bảo vệ được cho tất cả mọi người.
Cho nên ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn những người dưới trướng mình hoá thành huyết vụ trong không gian nứt vỡ.
Rầm! Đoàng! Đoàng!
Vì sự nứt vỡ của thông đạo không gian nên tiếng nổ chấn động hư không, lại thêm tiếng kêu gào, rú rít kéo theo rất nhiều kẻ khác vây lại xem.
“Sao…sao lại thế này?”, rất nhiều người thẫn thờ ngẩng đầu, chỉ nghe tiếng động nhưng lại không thấy bóng người, người nào người nấy ngơ ngác nhìn nhau.
“Sao nghe lại thảm thiết thế nhỉ? Trời đều nhuốm đỏ máu rồi, có chuyện chẳng lành xảy ra sao?”
“Có lẽ là đoạn thông đạo không gian nào đó sụp đổ”, có lão bối với sự tinh tường của mình nheo mắt nhìn, “xem ra số lượng người trong thông đạo không gian không hề ít, nếu không thì cũng không thể gây ra động tĩnh lớn như vậy được.”
Phụt!
Ông ta vừa dứt lời, không gian bị một chưởng của người ta đánh lìa, một bóng người thảm hại bay ra ngoài, đầu tóc rối xù, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Huyết Khung.
Có điều phía sau ông ta lại có người xông ra.
Không phải những người khác không xông ra ngoài vì thông đạo không gian nứt vỡ, không gian đã thay đổi, cho dù ra khỏi đó từ một nơi thì khi ra ngoài lại ở nơi khác.
A…!
Tiếng gằn phẫn nộ của Huyết Khung vang tới tận trời xanh, làm chấn động thương không.
Hôm nay ông ta thực sự thất bại thảm hại, cả đại quân hùng hậu của một điện mà lại bị một tên làm loạn, đây là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.
“Tiền bối, hiện giờ người nhìn rõ chưa?”, ở một nơi cao nhất trên một cổ thành, một phần phân thân của Diệp Thành nhìn sang một lão già mặc áo tím ở bên.
Lại nhìn sang lão già mặc áo tím, đây chẳng phải là Thiền Uyên Chân Nhân của Thiền Uyên Cổ Thành ở Bắc Chấn Thương Nguyên sao?
“Sao không cầu cứu chúng ta?”, Thiền Uyên Chân Nhân hít vào một hơi thật sâu.
“Thứ nhất, thời gian căn bản không đủ”, đạo thân của Diệp Thành chậm rãi nói, “thứ hai, cho dù có Thiền Uyên Cổ Thành thì chúng ta cũng không thể địch lại nổi đại quân của một điện, huống hồ còn có cả nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương, hai nhân tố không xác định này mà cầu cứu người thì vô hình đang kéo phía tiền bố xuống nước cùng”.
“Hạo Thiên thế gia có rời đi an toàn không?”
“Việc này thì tiền bối yên tâm con sẽ giúp bọn họ an toàn rút về Nam Sở”, phân thân của Diệp Thành mỉm cười, “chỉ có người nên có tính toán sớm, Bắc Chấn Thương Nguyên hiện giờ không còn là Bắc Chấn Thương Nguyên trước kia nữa, mong tiền bối tính toán chu toàn, nhân lúc còn kịp rút khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên, nếu thực sự không còn chỗ nào đi thì Thiên Đình của Nam Sở lúc nào cũng chào đón người”.
Nói tới đây, phân thân của Diệp Thành còn đưa một tấm địa đồ cho Thiền Uyên Chân Nhân: “Nếu muốn rút khỏi đây thì đi theo lộ trình này, đi qua thế giới người phàm, lúc đó sẽ có người của Thiên Đình tiếp ứng phía người”.
“Đa tạ tiểu hữu”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!