Địa Cung lại chìm vào im lặng lần nữa.
Không biết đến khi nào Hạo Thiên Huyền Hải mới hớt hải đi vào, nặng nề gật đầu với Hạo Thiên Huyền Chấn.
“Xếp hàng đi vào, tốc độ nhanh nhưng đừng hoảng loạn”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, ông là chủ cả gia tộc, không thể bị bất cứ chuyện gì làm cho u mê vào lúc này, ông cần chịu trách nhiệm với người của cả gia tộc.
“Đã hiểu”, Hạo Thiên Huyền Hải vội vàng đi ra ngoài.
Mà ở đây, Diệp Thành đã phất tay lấy mặt nạ Quỷ Minh ra, nhẹ nhàng đeo lên mặt.
Thấy điều này, Hạo Thiên Huyền Chấn lại nở nụ cười tự giễu, Diệp Thành đeo mặt nạ chứng tỏ hắn không muốn bị nhiều người của Hạo Thiên thế gia biết đến mình, nói thẳng ra là hắn vẫn chưa chấp nhận Hạo Thiên thế gia!
Chẳng mấy chốc, đoàn người như thuỷ triều đã vào Địa Cung, tuy hơi ồn ào nhưng vẫn có trật tự.
“Mau vào vực môn đi”, giọng Hạo Thiên Huyền Chấn vang vọng mang theo uy nghiêm của gia chủ, không cần giải thích nhiều, mà cũng không có thời gian giải thích.
Gia chủ đã hạ lệnh, đương nhiên người của Hạo Thiên thế gia không dám trái lời, lần lượt tiến vào vực môn.
Trước khi đi vào, mọi người đều vô thức quan sát Diệp Thành, thấy hắn tóc trắng ngang vai, đeo mặt nạ thì đều lấy làm lạ rồi gãi đầu.
“Nhanh lên, nhanh lên”, Hạo Thiên Huyền Hải liên tục hô hào, rất nóng ruột, vì đại quân của Thị Huyết Điện có thể tới bất cứ lúc nào, một khi bị nhốt trong kết giới và chặn truyền tống vực môn thì họ sẽ chẳng một ai may mắn thoát khỏi.
May mắn thay, tốc độ của Hạo Thiên thế gia vẫn rất nhanh.
May mà vực môn trốn thoát do tổ tiên của Hạo Thiên thế gia để lại vẫn rất hữu dụng, thông đạo không gian của vực môn cũng rất kiên cố, có thể chịu được trọng tải của họ trong toàn bộ quá trình.
“Thi Nguyệt, đừng bướng bỉnh nữa, mau vào đi”.
“Mọi người vào trước đi”, trong đám người, Hạo Thiên Thi Nguyệt vừa đi tới rìa vực môn lại lùi về, sau đó nắm chặt tay đứng bên cạnh Diệp Thành, muốn nhìn mà không dám nhìn. Lúc này cô hy vọng mình không có quan hệ huyết thống với người thanh niên tóc trắng bên cạnh, như vậy sẽ có thể khoác tay hắn mà không phải lo nghĩ gì.
Nhưng vận mệnh luôn trêu người, người trong lòng cô lại là đệ đệ cùng cha khác mẹ, chỉ riêng chuyện này thôi đã là sự nuối tiếc cả cuộc đời rồi.
“Mau vào đi, đại quân Thị Huyết Điện có thể đánh tới bất cứ lúc nào”, Diệp Thành nhẹ giọng nói.
“Ta… Ta chờ thêm lát nữa”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mím môi, vào lúc nguy nan, cô càng cảm thấy người thanh niên tóc trắng bên cạnh mình ấm áp nhường nào.
“Vào đi”, Diệp Thành phất tay áo rồi chợt đẩy Hạo Thiên Thi Nguyệt vào truyền tống vực môn.
“Nhanh, nhanh, nhanh”, ở đây, Hạo Thiên Huyền Hải vẫn đang sốt ruột giục mọi người.
“Thúc tổ, có chuyện gì vậy? Con còn chưa tỉnh ngủ mà”.
“Nhiều lời thế làm gì!”, Hạo Thiên Huyền Hải nhấc chân đá tên tiểu tử mập mạp còn đang dụi mắt ngái ngủ vào trong vực môn.
Có lẽ vì thấy Hạo Thiên Huyền Hải quá sốt ruột và vẻ mặt phía Hạo Thiên Huyền Chấn đều nghiêm nghị, trịnh trọng nên người của Hạo Thiên thế gia đều có dự cảm không lành, bước chân cũng vô thức tăng nhanh.
“Tam thúc, người có thể nhanh lên được không?”, mọi người đều đang vội vàng di chuyển, Hạo Thiên Huyền Hải đứng bên cạnh Hạo Thiên Cảnh Sơn.
Lúc này Hạo Thiên Cảnh Sơn đang đứng thẳng tắp, vẻ mặt uy nghiêm: “Ta không đi, kết giới hộ sơn cần người điều khiển, có lẽ chúng ta có thể tranh thủ chút thời gian cho mọi người sơ tán”.
“Già rồi, chạy không nổi nữa”, khi nói, sau lưng ông ta lại có thêm hơn chục ông già, hầu hết đều là người cùng thế hệ với ông ta, ai cũng đều đã rất già.
“Chư vị thúc bá, chúng ta sẽ còn có ngày quay lại, mong mọi người vào vực môn càng sớm càng tốt”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội vàng nói.
“Không cần nói thêm nữa, chúng ta đã hạ quyết tâm rồi”, Hạo Thiên Cảnh Sơn vuốt râu, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Tuy nhiên, ông ta vừa dứt lời đã cảm nhận được một bàn tay đang túm lấy cổ áo mình.
Sau đó chân ông ta rời khỏi mặt đất.
Cuối cùng, toàn bộ cơ thể bị ném vào truyền tống vực môn.
Mẹ kiếp!