Thiên Đình?
Nghe thấy cái tên này, các trưởng lão trong đại điện đều trầm ngâm vuốt râu.
“Không biết ý các vị thế nào ạ?”, Diệp Thành nhìn mọi người một lượt.
“Cung đình trên trời, rất hay”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ cười.
“Tinh tế mà không mất đi sự bá đạo, ý nghĩa sâu xa, chọn nó đi”, Đao Hoàng cười sảng khoái, nhìn phong thái của ông không cần nói cũng biết ông rất thích cái tên Diệp Thành đặt.
“Còn chẳng bằng Phủ Đầu Bang của ta”, Cổ Tam Thông bĩu môi: “Nhưng Thiên Đình cũng không tệ”.
“Nếu các vị tiền bối đều không có ý kiến gì, vậy quyết định thế nhé”, Diệp Thành nói xong thì phất tay lấy Cửu Châu Huyền Thiên Đồ ra: “Đã có cờ hiệu mới, vậy thế lực này cũng cần phân chia lại hệ thống”.
Mọi người lần lượt đứng dậy, đứng dưới Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, họ biết Diệp Thành đã có kế hoạch nên cũng không nói gì.
“Trước đây ba tông ở Nam Sở như kiềng ba chân, mỗi tông đều có chín điện”.
“Vậy bắt đầu từ hôm nay sẽ xây dựng một toà linh sơn ở trung tâm phạm vi ba thế lực này, là tổng bộ của Thiên Đình”, Diệp Thành nói rồi chỉ vào khu vực phồn hoa nhất ở trung tâm Nam Sở: “Đến lúc đó ba tông vẫn là ba tông ban đầu, nhưng hai mươi bảy điện của ba tông gộp lại thành chín điện, mỗi điện phân thành tám môn, tổng cộng là tám mươi mốt môn”.
“Ba tông chín điện tám mốt môn?”, Chung Giang nhẹ nhàng vuốt râu, bất giác nhìn Diệp Thành.
“Đúng vậy”, Diệp Thành khẽ gật đầu: “Lấy Thiên Đình làm trung tâm, ba tông bao quanh Thiên Đình, chín điện phân thành ba, cứ ba điện bao quanh một tông, tám mươi mốt môn phân thành chín, cứ chín môn bao quanh một điện, lần lượt thành hình tròn, đầu cuối nối liền, nếu có chiến tranh thì có thể giúp đỡ lẫn nhau”.
“So với chín điện một tông lúc trước thì phân chia thế này ổn thoả hơn”, Chung Quy sờ cằm.
“Vậy tiếp theo sẽ là gì?”, Vô Nhai Đạo Nhân ôm viên linh châu, hỏi xong còn hà hơi để lau: “Chưởng giáo, điện chủ và môn chủ của ba tông chín điện tám mốt môn thì sao?”
“Thiên Đình sẽ thành lập hội trưởng lão, chuyện lớn cần hội trưởng lão nghị quyết, mỗi tông một chưởng giáo, chín phó chưởng giáo, mỗi điện một điện chủ, chín phó điện chủ, mỗi môn một môn chủ, chín phó môn chủ. Ta phân chia như vậy, các tiền bối có ý kiến gì không?”, Diệp Thành nói xong lại hỏi ý kiến mọi người.
“Không có”.
“Vậy bắt đầu từ Hằng Nhạc Tông đi!”, Diệp Thành mỉm cười nhìn mọi người: “Vị nào muốn làm chưởng giáo Hằng Nhạc có thể tự đề cử, chuyện này có thể thảo luận, tốt nhất đừng ảnh hưởng tới hoà bình”.
“Chúng ta không tham gia góp vui đâu”, Cổ Tam Thông ngoáy tai: “Nhưng nếu là chưởng giáo Hằng Nhạc thì ta thấy Dương Đỉnh Thiên là người thích hợp nhất, ông ấy có uy tín, cũng đã quen với việc này”.
“Ta thì sao cũng được”, lão già Gia Cát Vũ thản nhiên nhún vai.
Những người khác hầu như cũng vậy, đều đã già, tới tuổi của họ rồi cũng không có nhiều ham muốn quyền lực, hơn nữa cũng chẳng ai có ý định người già đi tranh chức chưởng giáo với người trẻ.
Họ đều đã già, không cần nói cũng biết đều là thành viên hội trưởng lão của Thiên Đình, chức vị chưởng giáo Hằng Nhạc cũng không cần thiết.
“Sư bá, mọi người đều chung một ý”, Diệp Thành nhìn quanh một lượt, thấy không ai phản đối bèn lấy lệnh kiếm chưởng giáo Hằng Nhạc đưa cho Dương Đỉnh Thiên.
“Các vị tiền bối đều coi trọng ta, vậy ta không từ chối nữa”, Dương Đỉnh Thiên cười ôn hoà, bây giờ người thích hợp làm chưởng giáo Hằng Nhạc nhất ở đây cũng chỉ có Diệp Thành và ông, hiện tại Diệp Thành đã được thăng cấp làm Thánh chủ Thiên Đình, vị trí chưởng giáo Hằng Nhạc để ông làm là thích hợp nhất rồi.
“Thanh Vân Tông sẽ tiếp tục do Chu Ngạo dẫn dắt, mọi người không có ý kiến gì chứ?”, Diệp Thành lại mỉm cười hỏi mọi người.
“Không có”, mọi người lại nhún vai.
“Ta sẽ hoàn toàn tốt sứ mệnh của mình”, Chu Ngạo mỉm cười, chắp tay cung kính hành lễ, nơi này ngoài Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, có ai không là trưởng bối của hắn ta, làm chưởng giáo Thanh Vân, hắn ta cũng được tin tưởng mà lo lắng!
“Chưởng giáo Chính Dương Tông”, Diệp Thành nói rồi nhìn chung quanh một lượt, ánh mắt dừng trên đại thống lĩnh Dương Chấn một lúc rồi cuối cùng nhìn Cơ Tuyết Băng: “Không còn ai thích hợp hơn muội nữa”.
“Huynh bảo ta làm thì ta làm”, giọng điệu Cơ Tuyết Băng đều đều, không có dao động cảm xúc không cần thiết.
“Dù sao ta cũng không có ý kiến”, mọi người lại nhún vai, nếu quỹ đạo lịch sử không thay đổi, Cơ Tuyết Băng sẽ là chưởng giáo đời tiếp theo của Chính Dương Tông, mọi người cũng đã được thấy uy danh của cô ta ở trận chiến tiêu diệt Chính Dương Tông, chức vị chưởng giáo Chính Dương quả thực không còn ai thích hợp hơn cô ta nữa.
“Vậy quyết định thế nhé”, Diệp Thành dời mắt khỏi Cơ Tuyết Băng: “Còn điện chủ, phó điện chủ, môn chủ, phó môn chủ thì chưởng giáo tam tông tự lựa chọn, các thế gia cũng có thể lựa chọn, cuối cùng là người của nhà ai sẽ do hội trưởng lão quyết định, nếu được thì hãy cạnh tranh công bằng”.
“Được”, mọi người tươi cười gật đầu.
“Ta sẽ nói vài trường hợp đặc biệt”, Diệp Thành nói tiếp, sau đó hắn lần lượt nhìn Đan Thần, Chung Ly và Hồng Trần Tuyết: “Phong hiệu của Đan Thành không thay đổi, thành chủ vẫn là tiền bối Đan Thần. Phong hiệu của Huyền Hoàng không thay đổi, Ám Ảnh Sát Thủ cảnh giới Thiên do tiền bối Chung Ly chỉ huy. Phong hiệu của Nhân Hoàng không đổi, mạng lưới tình báo của Thiên Đình do tiền bối Chung Tiêu lãnh đạo, ba vị tiền bối có thể tự lựa chọn người từ Thiên Đình để huấn luyện, hội trưởng lão không có quyền can thiệp”.
“Được!”, Chung Ly cười vui vẻ.
“Hội trưởng lão không có quyền can thiệp, quyền lực này không tầm thường đâu”, Cổ Tam Thông tặc lưỡi.
Dù Diệp Thành cho Đan Thành, Nhân Hoàng và Huyền Hoàng đặc quyền tối cao, nhưng ở đây cũng không có ai phản đối.
Đan Thành là thánh địa của luyện đan sư, hội tụ hơn sáu phần luyện đan sư ở Đại Sở, sau này sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất của Thiên Đình, vì phần lớn nguồn cung cấp của Thiên Đình đều từ Đan Thành.
Nhân Hoàng là mạng lưới tình báo lớn nhất Đại Sở, người có mặt ở đây đều không phải kẻ ngốc, độ quan trọng của tình báo đôi khi có thể so sánh với một đại quân, họ có đặc quyền cũng không ai phản đối.
Huyền Hoàng thống lĩnh Ám Ảnh Sát Thủ của Thiên Đình, đây là điều vô cùng bí mật, bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước, đôi khi tác dụng của họ cũng không kém một đội đại quân, họ nên có đặc quyền này.
“Khi nào tiến quân vào Bắc Sở?”, không biết đến lúc nào lão tổ nhà họ Tô mới đưa mắt hỏi Diệp Thành.
Không chỉ ông mà ánh mắt của các trưởng lão trong đại điện đều tập trung vào Diệp Thành, không có ngoại lệ. Nam Sở đã thống nhất, tiếp theo sẽ là Bắc Sở, sau khi Bắc Sở thống nhất sẽ là cả Đại Sở.
“Một thời gian nữa đi ạ!”, Diệp Thành suy tính: “Tuy đại chiến lần này chúng ta đã thống nhất được Nam Sở, nhưng tổn thất cũng không nhỏ. Thiên Đình cũng mới thành lập, các bộ phận đều cần điều chỉnh. Bắc Sở lớn hơn Nam Sở nhiều, các thế lực cũng rắc rối phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng, hơn nữa cũng rất hung hãn. Chúng ta cần nghỉ ngơi một thời gian, quản lý tốt Nam Sở, ổn định Thiên Đình rồi lúc đó tiến quân Bắc Sở cũng không muộn”.
“Đúng là chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một thời gian”, mọi người đều bật cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!