Cút!
Ma Vương gầm thét như sấm, ngoại đạo pháp tướng cực lớn vung ra thủ ấn, đánh bật Quỷ Vương.
Chỉ là, sau Quỷ Vương còn có người khác ra tay, Yêu Vương hoá thành giao long, há miệng phun ra lôi mang màu vàng, sau đó là đòn tấn công của Phệ Hồn Vương và Vu Chú Vương, ngay cả U Minh Diêm La Vương cũng vung chiến mâu lạnh băng của mình lên.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Sau vài tiếng động lớn, Ma Vương vô song một mình chống lại sáu người cùng đẳng cấp, bị đánh hộc máu, pháp tướng ngoại đạo gần như sụp đổ.
Các ngươi đều đáng chết!
Ma Vương gầm lên dữ tợn nhưng vẫn không địch lại, bị sáu vị vương đánh cho không ngừng lùi về phía sau.
Keng!
Thần Vương Thần Huyền Phong cũng ra tay, là sát thần bóng đêm, một kiếm tuyệt sát của ông ta ngay cả Hoàng đế còn sợ chứ nói chi là Ma Vương.
Phụt!
Ma huyết lại bắn ra tung toé, Ma Vương tránh được tuyệt sát của Thần Vương ngay trong gang tấc, nhưng một cánh tay đã bị chặt mất, biến thành hư vô trong biển sấm sét.
Loạn rồi! Cả biển lôi đều đã loạn rồi.
Phải biết rằng hỗn chiến trong biển lôi không chỉ có tám vị vương cái thế, mà còn có chín nhóm cửu Hoàng, tám mươi mốt vị Hoàng đế, trận hỗn chiến kinh thiên động địa thế này khiến đất trời đều đổi sắc.
“Rất rõ ràng, phía Quỷ Vương không muốn cho Ma Vương tiến đến cảnh giới Thiên”, nhìn cuộc hỗn chiến của tám vị vương và bảy mươi hai vị Hoàng đế, Diệp Thành trốn ra xa.
“Bọn họ để ông ta lên đến cảnh giới Thiên mới lạ”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Nếu Ma Vương lên tới cảnh giới Thiên thì đạo của ông ta sẽ lạc ấn trong đất trời, những người ở đây bao gồm cả ngươi và ta đều bị áp chế bởi đạo của ông ta, đồng nghĩa với việc chặn con đường bước vào cảnh giới Thiên của chúng ta”.
“Nói thật, vừa rồi ta đã suýt sử dụng Thiên Chiếu với Ma Vương”, Diệp Thành ho khan một tiếng.
“Hiểu”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu: “Chỉ trách tình cảnh hôm nay quá vớ vẩn, bất kỳ ai tiến đến cảnh giới Thiên thì giây tiếp theo sẽ bị bao vây công kích ngay”.
“Giữa tám vị vương cần có sự cân bằng”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nếu có ai phá vỡ sự cân bằng này sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người, Ma Vương là một ví dụ điển hình”.
“Xem ra ngươi đã hiểu rất rõ!”
“Vì thế ta mới ghìm lại không phóng Thiên Chiếu”, Diệp Thành cười tươi: “Bởi vì còn có người không muốn Ma Vương tiến đến cảnh giới Thiên hơn ta”.
“Đời Ma Vương kết thúc rồi”, Thái Hư Cổ Long nói rồi nhìn hư không: “Ông ta bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để tiến đến cảnh giới Thiên, cơ hội này đã biến mất”.
Quả nhiên, Thái Hư Cổ Long vừa dứt lời, tiếng hét phẫn nộ vang vọng khắp cả đất trời, Quỳ Vũ Cương bị bảy vị vương bao vây tấn công, ma thể nứt ra, ma huyết tuôn trào.
A!
Tiếng hét tràn ngập đau thương và không cam lòng của Ma Vương vang lên, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa là ông ta có thể dẫn ra thiên kiếp cảnh giới Thiên rồi, nhưng ông ta lại bỏ lỡ khoảnh khắc đó, ở ẩn chờ đợi hàng chục nghìn năm, cuối cùng vẫn vô ích.
Haiz!
Thấy Ma Vương như vậy, phía Đao Hoàng bên dưới không khỏi thầm thở dài, tuy họ cũng không muốn Ma Vương tiến đến cảnh giới Thiên nhưng đáng tiếc như vậy sao họ không thấy xót xa cho được.
Hừ hừ hừ!
Thấy Ma Vương vô duyên với cảnh giới Thiên, phía Quỷ Vương mới ngừng tấn công, bọn họ vẫn đang trong biển lôi, còn phải ứng phó với sự tấn công của cửu Hoàng Đại Sở, nếu muốn chống lại áp lực này để bao vây giết Ma Vương thì phải trả cái giá cực kỳ đắt.
Phụt!
Dưới sự chú ý của mọi người, Ma Vương phun ra một ngụm máu, không biết vì tức giận hay do bị thương.