Có lẽ điều khiến người ta sợ hãi nhất chính là đôi mắt cô tịch của người này. Mặc dù trông đôi mắt không hề mang theo chút tình cảm nhưng lại khiến cho người ta sợ hãi, dù cách xa như vậy nhưng vẫn có thể trông thấy núi thây biển xác trong mắt người này.
“Đó…đó chính là Thần Vương Thần Huyền Phong sao?”, liên quân tứ phương bao gồm cả Chung Giang, Chung Quy, Thiên Tông Lão Tổ, phía Đao Hoàng đều bất giác đổ dồn ánh mắt về bên này.
“Trong truyền thuyết ông ta suýt chút nữa giết vài vị thần vương cái thế trong số các vị Hoàng, quả nhiên là bậc thần thông”, Độc Cô Ngạo hít vào một hơi thật sâu, cảm giác sát kiếm trong tay cũng rung lên như đang sợ hãi.
“Phụ Hoàng năm xưa cũng đối đầu với kẻ mạnh thế này sao?”, Đại Sở Hoàng yên khẽ lên tiếng, trong lòng không khỏi run rẩy.
“Huyền Phong”, nhìn Thần Vương Thần Huyền Phong đứng giữa hư không, Thiên Thương Nguyệt trong đám người lên tiếng, trong ánh mắt mang theo cái nhìn phức tạp.
Lúc này, ánh mắt Thiên Thương Nguyệt trở nên mơ hồ hơn, có ai biết rằng cô ta chính là người duy nhất trên đời này từng trông thấy chân dung thần vương mà còn sống đâu, vả lại cũng không ai biết được người thương trong lòng cô ta lại là Thần Vương Thần Huyền Phong năm xưa suýt chút nữa giết mẫu thân của cô ta.
Rầm!
Khi Thiên Thương Nguyệt nheo mắt thì Thần Vương đã bước từng bước vào biển thiên lôi.
Cũng giống như vài lần trước, biển thiên lôi rung lên kịch liệt sau đó lại mở rộng gấp đôi. Cũng giống như vài vị Vương trước đó, lại có chín người hiện thân, tạo thành trận dung của chín vị Hoàng.
Vút!
Thần vương ra tay, một kiếm thần kiếm cái thế vung ra, ông ta sát phạt tới phía trước Thiên Táng Hoàng.
Phụt!
Sau nhát kiếm cái thế này, Thiên Táng Hoàng còn chưa tung đòn công kích thì đã bị chém lìa đầu.
Ôi trời!
Bên dưới, Cổ Tam Thông đang ngồi chồm hỗm dưới đất kinh ngạc thốt lên.
Không chỉ ông ta mà người trong liên quân từ tứ phương suýt chút nữa cũng ngã ngửa, đường đường là một vị Hoàng, mặc dù chỉ là cơ thể từ đạo mà thành nhưng khi đối mặt trực diện lại bị Thần Vương tuyệt sát, chỉ nghĩ vậy thôi cũng đủ khiến người ta khó tin rồi.
“Cả tám đời người ta chưa từng gặp ai mạnh như vậy”, Gia Cát Vũ tặc lưỡi lên tiếng.
“Sát thần bóng tối chính là có sở trường tuyệt sát trong một chiêu như vậy”, Đao Hoàng trầm trồ, trong đôi mắt mênh mang chợt hiện lên cái nhìn kinh ngạc và vẻ mặt kính nể.
“Cho nên người thế này không giỏi chiến lâu dài”, Độc Cô Ngạo lên tiếng.
Quả nhiên, lời Độc Cô Ngạo vừa dứt thì Thần Vương lại trảm một vị Hoàng sau đó bắt đầu lụi bại dần, ông ta bị một đòn của Chiến Vương làm cho lảo đảo rồi lại bị một chưởng của Huyền Hoàng đánh lùi. Sau khi chín vị Hoàng ổn định trận dung thì mới triển khai đòn công kích cái thế, Thần Vương cái thế chỉ có thể né tránh, thân hình vô cùng thảm hại.
So với ông ta mà nói thì những vị Tôn Vương khác cũng không khá khẩm hơn là bao, người nào người nấy một mình chiến đấu với chín vị Hoàng nên cơ thể máu me be bét.
Rầm! Rầm!
Vùng đất này đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn, cũng không biết tiếng động kinh thiên động địa là thiến sấm sét hay tiếng động do trận đại chiến tạo ra.
Nhìn vào mặt đất, từng bóng người đen kịt choán đầy mặt đất.
Nhìn vào hư không, đó là biển thiên lôi che trời lấp đất, trong biển thiên lôi là từng lớp mây và sương đen kịt cuộn trào che đi vầng mặt trời khiến cả đại địa chìm trong u ám.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!