Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Phụt! 

 Máu bắn tung tóe, đầu mày của Pháp Luân Vương bị đâm xuyên, sau đó bị một chưởng của Huyền Hoàng đánh bay ra ngoài, cơ thể đẫm máu vẽ một vòng cung màu máu trên hư không rồi rơi vào biển lôi sấm sét. 

 Không biết bao lâu sau Pháp Luân Vương mới lảo đảo đứng lên, loạng choạng suýt ngã mấy lần, tóc tai ông ta bù xù, toàn thân đầm đìa máu tươi, nhìn thấy mà giật mình. 

 Giờ phút này, tất cả mọi người đều im lặng, yên lặng nhìn ông ta, lúc này bóng lưng vị vua vô song thật ảm đạm, thê lương. 

 Ông ta đã bị đánh bại, hoàn toàn bị đánh bại. 

 Ông ta cược thua, thua một cách thê thảm, thảm hại. 

 Không biết vì sao, nhìn Pháp Luân Vương lúc này, tất cả mọi người trên chiến trường dù là phía Cổ Tam Thông hay phía Thành Côn đều sinh ra nỗi buồn nặng nề. 

 Trước đây, bóng lưng ấy chí khí ngút trời, khí thế nuốt chửng thiên hạ, tóc ông ta nên đen như thác nước chứ không phải bạc trắng như hiện tại, khuôn mặt khi ấy góc cạnh sắc bén chứ không phải đầy nếp hăn như bây giờ, dáng người nên thẳng tắp chứ không phải cô đơn, thê lương thế này, đôi mắt ấy nên sáng như sao chứ không phải vẩn đục như lúc này… 

 Ông ta vẫn là vua, là Pháp Luân Vương vô địch thiên hạ. 

 Nhưng anh hùng đã xế bóng, năm tháng dãi dầu, ông ta đã già. 

 Rầm! Rầm! Rầm! 

 Cửu Hoàng hội ngộ, xếp thành một hàng ngay ngắn, chầm chậm đi về phía ông ta. Họ là Hoàng đế vô song, từng có cả thiên hạ trong tay, nhưng lúc này lại không có chút thương hại, quy luật của đạo không cho phép người ngoài xuất hiện trong biển lôi, nếu xuất hiện thì dù là ai cũng sẽ phải chết. 

 “Pháp… Pháp Lão, ra khỏi biển lôi đi”, sau khi im lặng, đám Thành Côn và Ân Trụ phía dưới điên cuồng hét lên. 

 Trận chiến đến giờ vẫn chưa phân định thắng thua, bọn họ cần Pháp Luân Vương và đại quân Âm Minh, nếu Pháp Luân Vương cố chấp muốn chiến đấu với cửu Hoàng thì chắc chắn bọn họ sẽ thất bại, bọn họ chưa muốn chết. 

 Tuy nhiên Pháp Luân Vương lại ngó lơ tiếng gọi của Thành Côn và Ân Trụ. 

 Sấm sét đùng đoàng nhưng không ngăn được khoé mắt ướt đẫm của ông ta. 

 Khóc, Pháp Luân Vương cái thế đã khóc, đôi mắt già nua mờ đục bị nước mắt làm cho nhoè đi. 

 “Đợi ta giành được thiên hạ, ta sẽ lấy nàng”. 

 “Ta không cần thiên hạ, chỉ cần cuộc sống bình yên là đủ rồi”. 

 Đến lúc sắp chết, bên tai Pháp Luân Vương vang lên những lời này, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện bóng dáng một nữ tử bình thường đang đứng dưới gốc cây hoa đào, nhón chân nhìn về phía trước chờ ông ta về. Lúc đó ông ta không phải vị vua vô song, nhưng lại có tấm lòng cái thế, lúc đó nàng không có dung mạo tuyệt thế nhưng lại dịu dàng như nước. 

 “Phù Nhi, ta thua rồi, Chúc Phong của nàng… thua rồi”, Pháp Luân Vương bật cười, nụ cười mệt mỏi, giọng nói khàn khàn, kiệt sức, trên khuôn mặt già nua đẫm máu và nước mắt. 

 Lời nói này khiến người nghe cảm thấy lòng nặng nề. 

 Dù là kẻ thù không đội trời chung, nhưng người của liên quân tứ phương trên chiến trường vẫn thầm thở dài, trải qua năm tháng bể dâu, vị vua vô song trước khi chết vẫn nhớ về hồng nhan khuynh thế. 

 Hoặc có thể nói, điều ông ta không cam lòng là một lời hứa, muốn lấy cả thiên hạ để cưới nàng, khiến nàng trở thành Hoàng phi tôn quý nhất. 

 Chỉ là thăng trầm của cuộc đời, lời hứa năm nào đã biến thành ký ức không toàn vẹn, năm tháng chờ đợi biến thành tiếc nuối cả đời, hồng nhan khuynh thế nên đi đâu để tìm, họ đã bỏ lỡ trăm nghìn luân hồi, chớp mắt đã mấy chục nghìn năm. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!