Rầm! Đoàng! Đùng!
Có lẽ uy lực của cửu Hoàng quá mạnh nên bầu trời và mặt đất liên tiếp rung chuyển.
Nhìn vào hư không, đó là một mảng hỗn độn, mây và sương màu đen choán lấp thiên địa đang cuộn trào, chốc chốc còn có thiên lôi xoẹt qua, Đại Sở cửu Hoàng cứ thế đứng song song nhau, chín người khí thế ngút trời giống như chín ngọn núi vĩnh viễn không thể nào vượt qua, uy lực trấn áp cả đất trời.
Trong biển thiên lôi, Diệp Thành không biết vô thức lùi về sau bao nhiêu bước, sắc mặt hắn tái nhợt nhìn về phía đối diện.
Những người đó là ai? Những vị Hoàng của Đại Sở, làm gì có ai không cái thế, làm gì có ai không phải là sự tồn tại vô địch. Hiện giờ bọn họ lại xuất hiện cùng với nhau, phải cần khả năng chiến đấu thế nào mới đối kháng được với bọn họ chứ!
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, cửu Hoàng cùng đồng thời di chuyển.
Vù!
Cửu Châu Thần Đồ lơ lửng trên đầu Thần Hoàng phát ra thần quang chói lọi, mỗi một đạo thần quang đều nặng tựa núi non.
Thấy vậy, Diệp Thành lập tức ngự động Hỗn Độn Thần Đỉnh, biển hỗn độn sục sôi, cứ thế chặn lại thần quang của Cửu Châu Thần Đồ.
Vút!
Huyền Hoàng sát phạt tới, Uyên Hồng Kiếm vung ra, một nhát kiếm trảm rời thiên địa.
Diệp Thành không dám cứng nhắc đối đầu, chân hắn bước ra bộ pháp Thái hư né qua nhát kiếm của Huyền Hoàng nhưng lại bị thần bi của Viêm Hoàng cấm cố giữa hư không.
Đông Hoàng sát phạt tới, nhất chỉ thần mang với sức đâm xuyên khủng khiếp.
Mở cho ta!
Diệp Thành hô lên, cứ thế đối chọi lại với thần bi của Viêm Hoàng rồi điên cuồng chạy, thế nhưng hắn vẫn trúng chiêu, phần vai của hắn bị nhất chỉ của Đông Hoàng đâm xuyên tạo ra vết thương trào máu, mọi thứ diễn ra trong tình huống hắn đang dùng thái hư na dịch, nếu không phải như vậy thì lúc này hắn đã bị đâm xuyên và phần bị đâm xuyên chính là phần trán rồi.
Có điều cho dù là vậy thì hoàn cảnh của hắn hiện giờ cũng vô cùng nguy hiểm.
Thiên Táng Hoàng và Thái Vương đã sát phạt tới từ hai bên trái phải, thiên táng đồng lư và càn khôn tháp cứ thế phát ra thần uy.
Phụt! Rắc!
Ngay lập tức, Diệp Thành phun ra ngụm máu, phần xương bị ép đến mức có mười mấy đoạn gãy rời.
Vù!
Sau tiếng động này vang lên, Chiến Vương sát phạt tới, một chiêu giáng từ trên trời xuống khiến Diệp Thành vừa đứng vững đã lại phải vội giơ kiếm Thiên Khuyết lên, ấy thế mà ngay giây phút sau đó hắn lại bị chém tới mức nửa quỳ dưới đất.
A…!
Diệp Thành gào thét rúng động đất trời, thánh huyết thiêu đốt, khí huyết sục sôi, hắn cố gắng dốc toàn lực đẩy chiến vương kích đi vì đòn công lích của Nguyệt Hoàng cũng đã tới. Bàn tay lấp lánh che lấp đất trời, một chưởng tung ra khiến Diệp Thành người nhơ nhốc máu.
Vút!
Thái A Kiếm của Sở Hoàng cũng đã tới, một kiếm kì dị, không có dị tượng kinh thiên động địa nhưng Diệp Thành biết nhát kiếm này dung hoà rất nhiều bí pháp, chính là một kiếm trở lại nguyên trạng, tuyệt đối bá đạo.
Thái Hư Động!
Diệp Thành thi triển bí thuật của tộc Thái Hư Cổ Long, phía trước hắn ngưng tụ ra vòng xoáy thái hư động để phòng ngự.
Thế nhưng điều khiến Diệp Thành phải ngỡ ngàng đó là Thái Hư Động không có tác dụng với nhát kiếm của Sở Hoàng, nhát kiếm kia cứ thế lướt qua Thái Hư Động và đâm về phía Diệp Thành.
Phụt!
Phần ngực của Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên, nhát kiếm không kiêng kị đó đã phá huỷ kinh mạch của hắn, diệt trừ khí huyết thánh thể, hoá giải căn nguyên thánh thể khiến hắn không thể phòng ngự.
Diệp Thành nghiến răng thật chặt, hắn tung ra một chưởng nhưng đúng lúc đó Sở Hoàng cũng tung ra một chưởng.
Rầm!
Quyền chưởng va chạm vào nhau tạo ra âm thanh chấn động. Diệp Thành lập tức bay đi, nắm đấm màu vàng kim nhuốm máu để lộ ra phần xương cốt.
Có điều, Đại Sở cửu Hoàng sẽ không vì Diệp Thành bị đánh bay đi mà ngưng tấn công. Bọn họ bao vây từ tứ phương tới, đòn công kích không những không yếu đi mà ngược lại còn trở nên mạnh mẽ và hung bạo hơn. Diệp Thành vừa đứng dậy đã bị đánh tới mức không có cơ hội phản đòn, thánh huyết chói lọi rơi đầy biển thiên lôi.
Dưới biển thiên lôi, vì Diệp Thành đối đầu với chín vị Hoàng nên trận chiến cũng theo đó mà ngừng lại, đến cả Pháp Luân Vương cũng quên hạ lệnh cho Âm Minh Tử Tướng tiếp tục tiến công.
Lúc này, chiến trường đẫm máu trong phạm vi cả trăm dặm, bóng người đen kịt khắp nơi, từng ánh mắt đều hướng về hư không.
“Chín vị Hoàng sao…sao lại có thiên kiếp thế này?”, bên dưới, sắc mặt Sở Linh tái nhợt, cơ thể cô run rẩy, đôi mắt hoan hoải nhìn vào hư không.
“Là hắn đã kinh động đến họ. Thiên kiếp thần phạt của hắn tiếp xúc với lạc ấn về đạo của chín vị Hoàng ở Đại Sở”, Hằng Nhạc Chân Nhân hít vào một hơi thật sâu, tay nắm chặt, thần sắc nghiêm nghị trước nay chưa từng thấy.
“Hoặc có thể nói là đạo của hắn đã uy hiếp tới đạo của chín vị hoàng đế nên mới giáng thiên kiếp này tới để diệt trừ đạo của hắn”, Chung Giang trầm ngâm lên tiếng.
“Một người đấu với chín vị Hoàng, đúng là thập tử nhất sinh”, lão tổ nhà họ Tô nói với giọng run run, việc này nghĩ thôi cũng thấy kinh động hồn phách rồi. Mặc dù bọn họ đều không phải là chín vị Hoàng thực thụ của Đại Sở nhưng khả năng chiến đấu của người nào cũng hết sức thông thiên, trận dung thế này, thiên kiếp này thì Diệp Thành sẽ bị trảm diệt thôi.
“Vậy mà chúng ta lại không giúp được gì”, Gia Cát Vũ trước nay giảo hoạt là người đầu tiên lắc đầu với vẻ mặt nghiêm nghị, giọng nói bất lực.
“Sư tôn, chúng ta đi giúp đại ca đi”, phía này, Hổ Oa tay cầm Ô Thiết Côn nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ mặt đầy mong chờ.
Cơ Tuyết Băng hết sức lãnh đạm, cô nhìn vào hư không, thần sắc nghiêm nghị trước nay chưa từng có. Mặc dù cô biết thiên kiếp của Diệp Thành rất mạnh nhưng cảnh tượng này đã vượt qua mọi dự liệu của cô, chín vị Hoàng của Đại Sở, đó là sự tồn tại nghịch thiên thế nào. Chín người cùng xuất hiện, thập tử nhất sinh.
“Sư phụ phải một mình đấu lại với chín người, đúng là không công bằng”, Tịch Nhan mặt mày tái nhợt, cô bé nắm chặt tay Cơ Tuyết Băng, trong đôi mắt rõ vẻ mong chờ.
“Chúng ta…không giúp gì được đâu”, Cơ Tuyết Băng cuối cùng cũng lên tiếng, cô lắc đầu bất lực, “đã là thiên kiếp của huynh ấy, nếu muốn sống sót thì huynh ấy buộc phải đối mặt với chín vị Hoàng của Đại Sở, ngoài ra không còn cách nào khác”.
“Mẹ kiếp, đúng là vô vị”, ở một bên chiến trường chợt vang lên tiếng tiếng mắng chửi của phía Tư Đồ Nam, Tạ Vân.
“Chín vị Hoàng của Đại Sở, đánh…đánh thế nào?”
“Báo ứng, đây đều là báo ứng”, phía Thành Côn mặt mày cũng tôi độc, ông ta bật cười không chút kiêng kị.
Mặc dù ông ta cũng kinh ngạc vì Diệp Thành có thể dẫn ra thần phạt của Cửu Hoàng nhưng đối với ông ta mà nói thì đây lại là tin tốt lành vì theo như ông ta thấy thì sau ngày hôm nay Đại Sở sẽ không còn cái tên Diệp Thành nữa.
“Không thể nào, không thể nào”, Pháp Luân Vương trong biển thiên lôi ở cách đó không xa mặt mày tôi độc thấy rõ, ông ta là vị vua chí cao vô thượng, đến ông ta năm xưa cũng không thể dẫn ra thần phạt của chín vị hoàng đế mà một hậu bối như Diệp Thành lại có thể dẫn ra, về điểm này thôi cũng đủ lý do để ông ta thua Diệp Thành rồi.
“Nhưng đây là sự thực”, Đao Hoàng ở phía đối diện lãnh đạm lên tiếng, ông ta nhìn thẳng Pháp Luân Vương, “giang sơn sẽ có nhân tài xuất hiện, thời đại này không thuộc về tiền bối nữa rồi”.
“Vậy thì giết”, Pháp Luân Vương gằn giọng, một bước lên trời sát phạt về phía biển thiên lôi kia.
“Dừng lại”, Tiêu Thần gạt chân chặn trước mặt Pháp Luân Vương sau đó tung ra một kích rẽ ngang đất trời.
Cút!
Pháp Luân Vương tay cầm càn khôn đánh ra một chưởng khiến Tiêu Thần bay đi, tiếp đó ông ta lật tay tung quyền đánh lùi Đao Hoàng, tiếp nữa là nhất chỉ u mang đánh lùi Độc Cô Ngạo, cuối cùng là đại ấn trấn áp Thiên Tông Lão Tổ vừa xông lên.
Giết!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!