Hắn ta đã từ bỏ đối kháng, không còn luyến tiếc với sự sống, sinh tử đối với hắn ta dường như là vô nghĩa.
Hắn ta là hậu nhân của Quảng Long, từng là đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông, trên người không thiếu bí pháp huyền thuật, hắn có sự cao ngạo của mình, cũng có chí hướng của riêng mình, hắn hi vọng mình cũng giống như tiên tổ, có thể nổi danh thiên hạ.
Thế nhưng khi hắn nhìn thấy tiên tổ của mình phải làm hình nộm giết người và xuất hiện ngay trước mặt mình thì hắn đã thực sự thất vọng, thất vọng với cả tông môn mà mình thề sống chết trung thành, hoá ra cái mà hắn vẫn ôm ấp lại là một trò cười trong thế đạo hỗn loạn này.
Thấy Hoa Vân như vậy, Liễu Dật cuối cùng cũng không ra tay.
Hắn không hận Hoa Vân, việc trong trận so tài tam tông hắn chỉ coi Hoa Vân như thiếu niên vô tri, giữa hai người không hẳn là không chết không nghỉ.
Vút!
Sau tiếng kiếm vang lên, Liễu Dật khẽ xoay người rồi truyền âm lại, “tiền bối của ngươi và ta đều là những tu sĩ mạnh danh tiếng lẫy lừng khắp thiên hạ, được làm hậu bối của họ chính là vinh hạnh của chúng ta”.
Nghe vậy, Hoa Vân chợt run rẩy, hắn cười thê lương, nước mắt trào ra rồi quỳ phục xuống đất, bộ dạng bất lực trong từng cơn gió máu.
Liễu Dật hết sức nhân từ, phía Nhiếp Phong cũng không ra tay, chiến tranh khiến bọn họ gặp nhau trên chiến trường nhưng không nhất thiết là không chết không nghỉ, có lúc sự nhân từ nhất thời có thể thay đổi vận mệnh của một người.
Thế nhưng cảnh tượng chiến tranh này không vì sự nhân từ của phía Liễu Dật mà kết thúc.
Trận đại chiến vẫn hết sức khốc liệt, còn khốc liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, trong phạm vi cả trăm dặm, thi thể chất chồng, máu tươi nhuốm đỏ hư không, nhuốm đỏ mặt đất.
Mặc dù nhờ sự nỗ lực của Dạng Chấn và Cơ Tuyết Băng có nhiều người của Chính Dương Tông đều quy thuận nhưng khả năng chiến đấu của Chính Dương Tông thêm cả khả năng chiến đấu của đại quân Âm Minh vẫn vô cùng mạnh mẽ, trong thời gian ngắn rất khó thất bại.
Nhìn vào hư không, bầu trời mênh mông bị những đám mây đen và biển sương che lấp, dưới biển mây và sương là một biển thiên lôi ngưng tụ còn Diệp Thành lại ở trong biển thiên lôi đó.
Lôi kiếp lần này yếu hơn lần trước quá nhiều, biển thiên lôi ngay trước mắt hắn giống như linh dịch, tẩy luyện cơ thể hắn, còn hắn lại giống như con giao long vần vũ trong biển thiên lôi.
“Ta nói này Long gia, ngươi có một điểm mà ta không thích ứng được”, không biết từ bao giờ Diệp Thành mới đứng vững, hắn vung tay đánh ra một đạo thiên lôi toé lửa rồi nhìn sang Thái Hư Cổ Long trong thần hải.
Thái Hư Cổ Long không đáp lời, hắn nheo mắt nhìn vào hư không vời vợi.
“Trước đây ta độ kiếp làm gì có lần nào không bị đánh tan tác chỉ còn lại nửa cái mạng, lôi kiếp lần này lại quá…quá yếu”, Diệp Thành tiếp tục nói, “không bị lôi kiếp đánh đến mức tan xác nên ta có phần chưa quen”.
Thế nhưng hắn vừa dứt lời thì hư không chợt rung lên.
Vù!
Tiếp đó là một âm thanh chói tai vang lên.
Ập vào mắt Diệp Thành là biển mây và sương đen kịt, mây và sương cuộn trào, chốc chốc còn có thiên lôi xẹt qua, thiên lôi giống như con rắn trườn qua trườn lại, sau đó nhanh chóng ngưng tụ lại với nhau.
Diệp Thành vô thức nheo mắt lại và phát hiện đó là một bóng người mơ hồ được thiên lôi ngưng tụ thành.
Vút!