“Nếu ngay cả nhát kiếm đó cũng không thể phá vỡ kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông thì ta nghĩ chúng ta nên rút lui đi!”, Vô Nhai Đạo Nhân ho khan.
Keng!
Khi mọi người đang bàn tính thì Diệp Thành đã bay vụt qua họ như một tia đao mang màu vàng, lao thẳng đến gần kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông, mỗi khi hắn xuống gần hơn một trượng thì uy lực của Vạn Kiếm Phong Thần lại mạnh hơn một phần.
“Đó… Đó là gì?”, cao thủ của Chính Dương Tông đang cố hết sức để chống lại thần phạt sấm sét, tất cả đều nhìn lên khoảng không, ánh mắt nhìn vào thần quang màu vàng còn rực rỡ hơn cả sấm sét kia.
Vào lúc này, thần quang màu vàng ấy đang đến gần giống như tia sáng thần thánh.
Vạn Kiếm Phong Thần!
Trên hư thiên, giọng nói của Diệp Thành cùng với tiếng sấm rền vang vọng khắp đất trời.
Với tốc độ này, sức mạnh này và uy lực này, một kiếm đỉnh phong nhất từ trước đến nay của Diệp Thành đâm thẳng vào kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông.
Rắc rắc!
Lập tức, kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông bị xuyên thủng, lấy lỗ thủng đó làm trung tâm, vết nứt trên kết giới bảo vệ lan rộng theo mọi hướng, cho đến khi toàn bộ kết giới hộ sơn sụp đổ.
Đùng! Đoàng!
Kết giới bị phá vỡ, thần phạt sấm sét cũng đánh xuống.
Phụt! Phụt! Phụt!
Chính Dương Tông lập tức bị tàn sát, không có kết giới hộ sơn bảo vệ, từng toà linh sơn sụp xuống, từng bóng người hoá thành tro bay đi, trong đó có rất nhiều cao thủ cảnh giới Không Minh, cảnh tượng cực kỳ thê thảm.
Nhanh, rời khỏi Chính Dương Tông.
Thành Côn giận dữ hét lên, vừa chống lại lôi kiếp vừa ra khỏi Chính Dương Tông, lấy tốc độ nhanh nhất ra khỏi phạm vi của thiên kiếp.
Giống như ông ta, từng bóng người đồng loạt nhảy ra, Pháp Luân Vương cường đại cũng gọi pháp khí đáng sợ ra, dẫn các đệ tử và trưởng lão của Chính Dương Tông ra khỏi linh sơn.
Đi đâu?
Diệp Thành đuổi theo như một tên súc sinh, biển lôi thiên kiếp di chuyển theo chuyển động của hắn, những trưởng lão và đệ tử của Chính Dương Tông chạy chậm đều bị nhấn chìm, sau khi biển lôi qua đi, chỉ còn lại một đống tro tàn.
Giết!
Thành Côn tức giận ra lệnh.
Lúc trước vì Diệp Thành ở độ cao một trăm nghìn trượng, công kích trận pháp không đánh được hắn, cao thủ của Chính Dương Tông cũng không lên đó đánh được, bây giờ Diệp Thành đã xuống đương nhiên không thể để hắn đi dễ dàng như vậy.
Ngay lập tức, cao thủ của Chính Dương Tông người ngự động binh khí, người thi triển thần thông, tấn công Diệp Thành từ xa.
Diệp Thành thấy vậy thì xoay người bỏ chạy.
Tuy bây giờ người hắn đang có lôi kiếp nhưng hắn cũng hiểu rõ, Chính Dương Tông có không ít cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu không thể đánh những cao thủ này thành tro bay ngay từ đầu thì hắn sẽ phải hứng chịu những đòn tấn công điên cuồng từ họ.
Thiên kiếp có thể đánh người nhưng không thể đánh được bí pháp và thần thông, tuy uy lực của biển lôi thiên kiếp bá đạo nhưng không có lực phòng ngự.
Vì thế Diệp Thành chỉ có thể chạy, hơn nữa còn không được chạy chậm, nếu chạy chậm thì đám cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên sẽ tấn tung từng chiêu lớn tới, hắn sẽ bị đánh tơi tả không toàn thây.
Diệp Thành lại một lần nữa chống lại sấm sét bay lên bầu trời, bay thẳng vào thiên tiêu, sát phạt tới hư thiên vạn trượng.
Tuy nhiên, Diệp Thành vừa đứng vững, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.
Bầu trời phía xa chỉ có biển sấm sét lơ lửng chứ không có một tia sét nào đánh xuống.
“Thế… Thế này là thế nào?”, Diệp Thành sửng sốt, vô thức giẫm lên biển sấm sét: “Bao nhiêu người đang trong phạm vi thiên kiếp mà, ngươi đừng lười biếng, phóng sét xuống cho ta!”
Tuy nhiên biển sấm sét chẳng thèm đoái hoài gì đến lời mắng chửi của hắn, vẫn không có tia sét nào đánh xuống thêm nữa.
“Chuyện… Chuyện gì đây?”, phía Cổ Tam Thông bên này cũng ngơ ngác: “Không phải trong phạm vi thiên kiếp thì đều bị kéo đi bị động ứng kiếp sao?”
“Không đánh nữa à?”, người của Chính Dương Tông cũng ngỡ ngàng nhìn lên bầu trời, biển sấm sét ở ngay trên đầu bọn họ, sấm sét cuồng bạo nhưng lại không đánh xuống.
Đột nhiên, đất trời giây trước còn đang sấm sét ầm ầm, giờ phút này lại trở nên im lặng, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn trời, lôi kiếp của Diệp Thành có vẻ đã mệt, cần phải nghỉ ngơi.
Tốt lắm!
Đột nhiên một âm thanh dữ tợn vang lên phá vỡ sự im lặng, một đạo thần mang màu vàng tím vọt lên hư không, đó chính là Pháp Luân Vương, lôi kiếp đã dừng lại đương nhiên ông ta sẽ xông lên giết Diệp Thành.
Chết tiệt!
Phía Đao Hoàng vừa phản ứng lại đã đồng loạt xông lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!