“Cuối cùng lão tử cũng được ra ngoài rồi”, sau tiếng gằn của Thái Hư Cổ Long ở thế giới ngầm của Chính Dương Tông, thân hình khổng lồ của Thái Hư Cổ Long oằn mình ra ngoài, nó bay ra khỏi thế giới ngầm một cách vô cùng sảng khoái.
Bao nhiêu năm rồi, nó là Thái Hư Cổ Long Hồn, phải sống cuộc đời làm kí hồn cho người ta, không có sự tự do, thế giới của nó không có ngày cũng chẳng có đêm, bây giờ được giải thoát, sao nó có thể không kích động cho được.
Phù!
Nhìn Thái Hư Cổ Long bay lượn trên đỉnh đầu mình, khuôn mặt Diệp Thành chợt nở nụ cười tươi rói.
Năm đó, cũng tại nơi này, hắn và Thái Hư Cổ Long đã thống nhất với nhau, hắn vẫn luôn cho rằng Thái Hư Cổ Long là một kẻ dối trá nhưng sau nhiều tháng ngày hắn mới dần phát hiện ra long hồn này còn có nhân tính hơn trong tưởng tượng của hắn.
Một năm trôi qua, hắn và Thái Hư Cổ Long đã trở thành bằng hữu từ bao giờ. Thái Hư Cổ Long không biết đã truyền cho hắn bao nhiêu bí thuật, cũng không biết đã cứu hắn thoát khỏi bao lần nguy nan, mối quan hệ của cả hai từ lâu đã không còn đơn thuần chỉ là hai kẻ trao đổi qua lại với nhau mà là bằng hữu cùng vượt qua hoạn nạn.
Vù!
Trong chốc lát, Diệp Thành chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, phần ngực hắn có cảm giác cháy bỏng.
Đợi tới khi hắn đưa mắt nhìn thì mới phát hiện ra long hình chú ấn mà Thái Hư Cổ Long để lại trên cơ thể mình đã tiêu tán, sau khi chú ấn tiêu tán, mọi ràng buộc cuối cùng giữa hắn và Thái Hư Cổ Long cũng hoàn toàn biến mất.
Gừ!
Sau tiếng gầm của Thái Hư Cổ Long, nó bay từ trên trời xuống, hoá thành một hình người đứng trước mặt Diệp Thành.
Có điều, mặc dù nó biến thành hình dáng con người nhưng lại ở thể linh hồn vì bản thể của nó chính là một đạo long hồn.
“Ta nói mà, ta cũng biết nhìn người lắm”, Thái Hư Cổ Long vỗ vai Diệp Thành thật mạnh, nó cười đắc ý, nếu không phải là Diệp Thành thì không biết nó còn bị phong ấn mất bao lâu.
“Lời chúc mừng để sau hãy nói, phải giải quyết việc trước mắt cái đã”, Diệp Thành không có thời gian cũng không có hứng thú với sự hưng phấn của Thái Hư Cổ Long vào lúc này, hắn lén vào đây không chỉ vì cứu Thái Hư Cổ Long ra mà trên vai hắn còn đang mang theo sứ mệnh quan trọng hơn.
“Nói cách của ngươi đi”, Thái Hư Cổ Long cười nói.
“Đại quân Âm Minh quá mạnh, ta cần giải quyết Pháp Luân Vương trong thời gian ngắn nhất”.
“Cái này thì ngươi khỏi phải nghĩ nhiều”, Thái Hư Cổ Long ho hắng, “ông ta là bậc thông thiên, cho dù ngươi và ta có liên thủ thì cũng đấu không lại”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!