Chương 107: Giao đấu với hình nộm
Đêm khuya, Hổ Oa gần như bị đánh liệt người được Diệp Thành cõng lên giường.
“Đại ca, ngày mai có thể để nó đánh với đệ không?”, mặc dù trọng thương đầy mình nhưng Hổ Oa vẫn nhìn Diệp Thành bằng con mắt đầy hy vọng.
“Điều kiện là cơ thể của đệ phải không có vấn đề đã”, Diệp Thành mỉm cười, bàn tay đặt trên người Hổ Oa đã đẩy ra chân khí vào người cậu ta.
“Vâng, vâng, đệ không sao mà”.
“Đệ nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tiếp tục”.
Không biết từ bao giờ Hổ Oa chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt còn nở nụ cười chất phác.
Diệp Thành đi ra khỏi phòng tới trước hình nộm Tử Huyên: “Chúng ta luyện xem thế nào?”, Diệp Thành nhìn Tử Huyên cười và nhẩm niệm.
Đột nhiên Tử Huyên di chuyển, vung tay ra. Diệp Thành dịch người khẽ né đòn, lật tay đánh ra một chưởng.
Có điều hắn cũng đã xem nhẹ khả năng của Tử Huyên, Tử Huyên có thể dễ dàng né qua chưởng của hắn và đáp lại bằng đòn mạnh bạo hơn.
Mũi chân Diệp Thành chạm đất lùi về sau, Tử Huyên lập tức tấn công tới. Mệnh lệnh mà Diệp Thành ra cho nó chính là không ngừng tấn công, khi không có sự ngăn cản của Diệp Thành thì nó sẽ chiến đấu liên tục.
Khả năng của Tử Huyên khiến Diệp Thành phải bất ngờ. Mặc dù cô ta chỉ có một tay nhưng rõ ràng mạnh hơn hình nộm ở Linh Quả Viên mà Diệp Thành gặp hôm qua. Dù Diệp Thành không sử dụng chân khí nhưng khi đánh ở cự li gần, hắn tự nhận không thua bất kỳ một ai.
Bịch!
Diệp Thành tấn công khiến Tử Huyên lùi về sau, tiếp sau đó, Tử Huyên tận dụng mặt đất làm bàn đạp xông lên vung tay tung đòn.
Diệp Thành nhanh tay nhanh mắt nên rất nhanh chóng đã né được đòn của Tử Huyên, hắn lên gối chặn ngay bàn tay đang đưa xuống của Tử Huyên.
“Ta đánh giá ngươi thấp thật rồi”, Diệp Thành mỉm cười.
Gừ!
Ngay sau đó, tiếng gầm gừ của thú vang lên, hắn sử dụng Thú Tâm Nộ với thuật chiến đấu gần.
Giao đấu với một hình nộm không biết đau, hắn đương nhiên sẽ không nương tay chứ đừng nói là thương hoa tiếc ngọc, ra tay là tung đòn bá đạo, có điều, điều khiến hắn bất ngờ lại xuất hiện.
Khả năng chiến đấu ở cự ly gần của Tử Huyên mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều, vả lại trông bộ như hắn đã gặp phải kẻ mạnh đáng gờm. Kỹ thuật chiến đấu gần của Thú Tâm Nộ gặp phải Tử Huyên đã phải chịu lép vế.
“Ta đây nhặt được bảo bối rồi sao?”, Diệp Thành cười sảng khoái, hắn thả lỏng cơ thể, tập trung chiến đấu và đánh hết sức có thể.
Cuộc chiến cứ thế kéo dài ba canh giờ mới ngừng. Diệp Thành thở dốc cho Tử Huyên dừng lại. Trong tình trạng không dùng tới chân khí Diệp Thành thật sự trông có phần thảm hại.
Tử Huyên lại đứng thẳng người bên cạnh hắn, so với dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại của Diệp Thành thì trông nó như chẳng hề hấn gì vậy.
“Ta phải rèn luyện thêm mới được”, Diệp Thành trút linh dịch vào miệng, xoa xoa cằm đi quanh Tử Huyên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!