Ầm!
Diệp Thành bay ra khiến một ngọn núi sập xuống, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành chật vật bò ra từ đống đá vụn, trước ngực đã có một vết thương sâu hoắm do người đàn ông dùng rìu chém trúng, xương màu vàng chói lọi lộ ra ngoài, vẫn là câu nói đó, nếu hắn không có thân xác Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo thì một rìu vừa nãy của người kia đã đủ chém hắn làm đôi.
“Đã mất đầu rồi mà vẫn mạnh như vậy”, Diệp Thành lau vết máu trên khoé miệng, ngẩng đầu nhìn lên khoảng không đối diện.
Ở hướng đó, người đàn ông vạm vỡ đang cầm rìu bước từng bước đến gần, thân thể quá nặng nên mỗi bước đi đều khiến hư không rung lên, hắn ta không còn đầu nữa, thoạt nhìn rất đáng sợ.
“Đã ghê gớm như vậy thì ta đành lấy cánh tay của ngươi thôi”, Diệp Thành cười khẩy, bước lên bầu trời.
“Trấn áp cho ta”, sau tiếng hô của hắn, Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ lại thể hiện thần uy, uy áp lăng thiên lại lần nữa xuất hiện, cố định khoảng không bán kính cả nghìn trượng.
Có lẽ biết Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ rất mạnh nên lần này người đàn ông kia đã có chuẩn bị, hắn ta vung rìu chiến lên đập bay Hỗn Độn Thần Đỉnh, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ cũng không khá hơn là bao, lập tức bị một chưởng của hắn ta hất văng.
Bát Hoang Trảm!
Diệp Thành đã tới nơi, hai tay cầm Bá Long Đao, giơ cao qua đầu rồi chém xuống, một đao chém rụng cánh tay trái của người đàn ông.
Ùng!
Người kia lập tức vung chiếc rìu chiến tới.
“Chém thêm cánh nữa”, Diệp Thành né được chiếc rìu của người đàn ông kia, kiếm Xích Tiêu trong tay hắn được sấm sét và tiên hoả bao quanh, hắn truyền chân nguyên thánh thể dồi dào vào đó, một nhát kiếm chém rụng cánh tay cầm rìu chiến của hắn ta.
“Không còn tay, để ta xem ngươi còn lợi hại được nữa không”, Diệp Thành hét lên một tiếng rồi lao về phía trước.
Tuy nhiên, dù người đàn ông đã bị chém đầu và hai tay thì vẫn có thể cử động, hắn ta nhấc chân lên đá vào Diệp Thành, hắn còn chưa vung quyền đã nhận ngay một cú đá.
Chết tiệt!
Lại một tiếng chửi lớn nữa, Diệp Thành bị đá bay ra ngoài, mặt đất lại lún xuống thành một cái hố sâu.
“Cứ ép ta phải chém ngươi thành tám khúc!”, Diệp Thành nổi điên, nhào lên từ mặt đất, không ngờ người đàn ông lại không dùng chân nữa mà sử dụng toàn bộ cơ thể, hắn ta dứt khoát lao tới.
“Xuống cho ta”, Diệp Thành gầm lên, chín đạo Bát Hoang Quyền hợp thành một, một quyền đấm xuyên bầu trời, đánh cho người đàn ông kia phải rơi xuống dưới.
Rầm!
Sau tiếng chấn động mạnh từ mặt đất, cơ thể người đàn ông to lớn khiến mặt đất lún xuống tạo thành một cái hố lớn.
Nhưng hắn ta là vật chết, chỉ có công kích và công kích, hắn ta nhanh chóng bò dậy, định lao lên bầu trời lần nữa nhưng lại bị một chưởng che trời của Diệp Thành giáng xuống khiến cho phải nửa quỳ trên mặt đất.
Diệp Thành bay từ trên trời xuống, đè người đàn ông vạm vỡ dưới thân rồi liên tiếp đấm vào người hắn ta.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tràng âm thanh này vừa nhanh vừa có tiết tấu, cảnh tượng rất máu me, Diệp Thành tung hết đấm này đến đấm khác lên người tên kia, dù thân thể hắn ta mạnh mẽ thì cũng bị Diệp Thành đánh cho thê thảm.
Không biết đến lúc nào âm thanh thế này mới dừng lại.
Phóng tầm mắt ra nhìn, người đàn ông dưới thân Diệp Thành đã biến dạng co quắp, không còn hình người.
Phù!
Lúc này Diệp Thành mới thở ra một hơi thật dài.
Trận chiến này tuy ngắn nhưng hắn biết sức chiến đấu của người đàn ông vạm vỡ này rất mạnh, chỉ vì là vật chết nên không được linh hoạt, nếu hắn ta có kỹ năng chiến đấu cao siêu và bí thuật thần thông khủng khiếp thì Diệp Thành tự nhận mình cũng không đánh lại được.
Hắn phất tay gọi tiên hoả thiêu rụi cơ thể người đàn ông thành hư vô, sau đó đi về phía Cơ Tuyết Băng.
Cơ Tuyết Băng đã hồi phục khá nhiều nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.
“Sao huynh lại cứu ta?”, Cơ Tuyết Băng đứng dậy, yên lặng nhìn Diệp Thành, tuy lời nói hơi lãnh đạm nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại ánh lên tia hy vọng.
“Vì muội nợ ta ân huệ”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai: “Huyền Linh Chi Thể, huyết mạch nghịch thiên, truyền thuyết bất bại, nếu muội đã không còn ở phe Chính Dương Tông nữa thì chúng ta cũng không còn là kẻ thù, không còn là kẻ thù có lẽ chúng ta có thể làm đồng minh, ví dụ như cùng nhau tiêu diệt Chính Dương Tông”.
“Ta không muốn bị cuốn vào chiến tranh nữa”, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng cô đơn, đôi mắt ảm đạm mờ mịt.
“Sao, bị sốc à?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Cơ Tuyết Băng: “Có gì to tát đâu! Năm xưa ta bị Chính Dương Tông bỏ rơi, lang bạt khắp chốn, nhưng chẳng phải bây giờ vẫn sống khoẻ mạnh đây à?”
Cơ Tuyết Băng không nói gì, lẳng lặng đứng đó mặc cho gió thổi, giống như tác phẩm được điêu khắc từ băng, khuôn mặt đầy vẻ thăng trầm và mệt mỏi, giống như vừa trải qua một trận ốm nặng, không còn chút tinh thần.
Thấy vậy, Diệp Thành ngồi xuống đất, lại bắt đầu lau Bá Long Đao của mình, vừa lau vừa điềm tĩnh nói: “Thế giới tu sĩ tàn khốc hơn thế giới của phàm nhân nhiều, ngươi lừa ta gạt, nay sống mai chết, ta rất chán ghét thế giới này, vậy nên ta muốn tạo ra một thế giới thái bình, thịnh vượng”.
“Nhưng ta nhìn thấy tham vọng trong mắt huynh”, Cơ Tuyết Băng lặng lẽ nhìn Diệp Thành.
“Còn gì nữa?”, Diệp Thành hờ hững hỏi.
“Lạnh lùng, khát máu, hung bạo, tàn khốc”, Cơ Tuyết Băng không chút kiêng dè, giọng điệu cũng bình thản, đều đều.
“Trên đời này luôn có anh hùng để lại tiếng vang ngàn đời, cũng có kẻ ác mang tai tiếng muôn đời”, Diệp Thành cười nhạt, giọng nói còn bình thản hơn: “Từ lúc sống lại, ta đã hiểu ra một đạo lý, khát vọng lớn lao không chỉ dựa vào lời nói hùng hồn mà còn có tham vọng, lạnh lùng, khát máu, hung bạo, tàn khốc. Đây là thế giới của kẻ mạnh, vì thế phải dùng bạo lực khống chế bạo lực, không có ý chí kiên cường và lòng hy sinh thì sao có được thái bình, thịnh vượng? Anh hùng và kẻ ác, ta lựa chọn làm kẻ ác, từ khi trái tim ta dần trở nên nguội lạnh, ta đã sẵn sàng đón nhận tiếng xấu muôn đời”.
Cơ Tuyết Băng im lặng, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Cô ta cảm thấy hơi buồn cười, trước đây hai người họ, một người tên là Cơ Tuyết Băng, một người tên là Diệp Thành.
Nhưng giờ đây, một người là Huyền Linh Chi Thể, người còn lại là Hoang Cổ Thánh Thể, cô ta trở về với ý định ban đầu, không muốn tham gia vào những âm mưu của thế gian nữa, còn hắn lại trở nên máu lạnh vô tình, sẵn sàng bước đi trên con đường trải bằng máu xương, mang tai tiếng muôn đời.
Mọi thứ chỉ trong thoảng chốc nhưng ngỡ như cả ngàn năm, cảm giác như đã cách mấy đời khiến người ta bối rối.
“Đôi khi ta tự hỏi nếu chúng ta không phải tu sĩ mà là phàm nhân, liệu chúng ta có sống tự tại, tiêu dao hơn không?”, cuối cùng Cơ Tuyết Băng cũng lên tiếng, đôi mắt đẹp hơi mơ hồ mang theo chút khát khao.
“Mệt mỏi con đường này rồi à?”, Diệp Thành nghiêng đầu cười.
“Đúng, ta mệt rồi”, trông Cơ Tuyết Băng có vẻ buồn bã, mông lung: “Ta chưa bao giờ căm ghét thế giới này như bây giờ, sống lâu khiến ký ức bị phai nhạt, thế đạo dơ bẩn khiến con đường này trở nên buồn bã hiu quạnh. Ta rất muốn về nhà, muốn tiêu tán hết tu vi để làm người phàm. Nhưng nhà ở đâu, trong đầu ta đã không còn nhớ về mái ấm đó nữa rồi…”
Cơ Tuyết Băng nói mãi nói mãi, đôi mắt dần nhoà đi, hơi nước dần ngưng tụ thành sương dưới ánh trăng.