“Đây…đây là đâu?”, trong không gian tối đen vang vọng lên giọng nói của Huyền Nữ.
Nhìn thế giới tối đen giơ tay không thấy nổi bàn tay, cô vô thức giơ đôi bàn tay ra và nắm lấy được một bàn tay ấm áp trong bóng tối, cảm nhận được hơi ấm, Huyền Nữ run rẩy mới thấy được an toàn.
“Lần này tới đây cảm giác thế nào?”, Diệp Thành tế gọi ra linh châu chiếu sáng, chiếu sáng không gian ba trượng xung quanh.
“Đây…đây rốt cục là đâu?”, Huyền Nữ mặt mày lo lắng nhìn tứ phía, cô thực sự chưa từng tới đây, đến cả Diệp Thành lần đầu tới đây cũng cảm thấy có phần sợ hãi huống gì là Huyền Nữ, còn sự u tịch bên trong này khiến cô bất giác run rẩy cứ thế năm chặt tay Diệp Thành.
“Đây chính là hố đen không gian”, Diệp Thành nhướng vai.
“Hố đen không gian?”, Huyền Nữ nhìn sang Diệp Thành, cái gọi là hố đen không gian Huyền Nữ đương nhiên đã từng nghe nói, đó chính là mộ phần của sinh linh, một khi vào trong đó thì chính là cấm địa chết chóc thập tử nhất sinh.
“Trước đây ngươi từng đến hố đen không gian rồi sao?”, Huyền Nữ nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Nếu không sao ta có thể đưa cô vào đây?”
“Không ngờ ngươi còn có cách vào được hố đen không gian”, Huyền Nữ kinh ngạc, cô lại thay đổi cách nhìn về người thanh niên trước mặt mình. Hắn lại lần nữa phá vỡ mọi sự hiểu biết của cô, những thủ đoạn dị thường của hắn khiến cô càng thêm mơ hồ.
“Đây là việc bất đắc dĩ”, Diệp Thành cười trừ.
Nói rồi hắn không quên che đi bên mắt trái đang đau đớn của mình, đây là lần đầu tiên hắn đưa một người sống vào đây nên đồng lực tiêu hao sức mạnh nghiêm trọng khiến đầu hắn choáng váng, cũng may khi vào đây Diệp Thành không phản kháng lại nếu không thì hắn cũng không thể dễ dàng đưa Huyền Nữ vào đây được.
Còn vì sao hắn đưa Huyền Nữ vào đây đương nhiên là vì muốn cắt đứt mối liên hệ sợi dây sinh mệnh với kẻ mặc y phục đen kia.
Ngay từ lần đầu tiên vào trong hố đen không gian Diệp Thành đã phát hiện một khi vào trong này sẽ cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, đến cả bản thể và phân thân cũng mất đi mối liên hệ, mà mối liên hệ một khi mất đi thì bí thuật gọi là sinh tử kia đương nhiên cũng không còn tồn tại.
Sự thực chứng minh phỏng đoán của hắn là hoàn toàn chính xác, cũng chính vì vậy nên hắn mới cứu Huyền Nữ, nếu không, kẻ mặc y phục đen kia mà nổi điên lên thì Huyền Nữ sẽ lập tức bị chôn vùi.
Có điều mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó.
Mặc dù hắn tận dụng được hố đen không gian cắt đứt mối liên hệ giữa Huyền Nữ với kẻ mặc y phục đen nhưng hắn vẫn phải luyện hoá sợi dây kết nối sinh mạng giữa hắn và Huyền Nữ, nếu không một khi ra ngoài, mối liên hệ ràng buộc này sẽ lại lần nữa được thiết lập, Huyền Nữ lập tức bị kẻ mặc y phục đen kia khống chế.
Vả lại hắn chắc chắn rằng lúc này tên kia đã tự phế đi phân thân của mình. Nếu như lúc này Huyền Nữ ra ngoài thì sẽ lập tức gặp hoạ diệt thân.
Diệp Thành cố gắng ổn định lại Tiên Luân Nhãn, hắn chỉ điểm vào giữa trán Huyền Nữ, dùng bí pháp đẩy sức mạnh vào cơ thể Huyền Nữ và tìm được lạc ấn trong sợi dây sinh tử kia sau đó bao quanh nó.
“Sao ngươi lại ở cùng với sư phụ, là Đan Thành cầu cứu ngươi sao?”, biết Diệp Thành đang giúp mình, Huyền Nữ không phản kháng, ngược lại cô mím môi nhìn Diệp Thành. Nghĩ tới trước đó Diệp Thành vuốt ve qua lại cơ thể cô, khuôn mặt cô chợt ửng đỏ.
“Ta tới để mong Đan Thành liên thủ với chúng ta”, Diệp Thành không giấu gì.
“Liên thủ với Đan Thành?”, Huyền Nữ thẫn thờ, sau hai giây cô mới cau mày nhìn Diệp Thành: “Ngươi biết mà, Đan Thành trước nay đều không can dự vào những trận chiến của Đại Sở, phía sư tôn sẽ không đồng ý đâu”.
“Mọi thứ đều do con người”, Diệp Thành mỉm cười, nói rồi không quên nhìn vào bàn tay của mình, vì từ sau khi Huyền Nữ vào đây thì vẫn luôn nắm chặt lấy tay hắn, vả lại lực đạo không hề vừa.
“Cái đó ấy mà, cô có thể thả tay ta ra được không?”, Diệp Thành ho hắng, “đừng dùng lực như thế có được không?”
Nghe vậy, Huyền Nữ mặt mày càng đỏ gay hơn, cô vội buông tay Diệp Thành nhưng rất nhanh sau đó lại kéo vạt áo Diệp Thành lại, vả lại còn nắm rất chặt, giống như một tiểu cô nương đang rất sợ hãi vậy.
“Ta..ta sợ ngươi bỏ lại ta ở đây”, Huyền Nữ mặt mày ái ngại, tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết.
“Có cho ta thêm quả tim nữa thì ta cũng không có cái gan này”, Diệp Thành vẫn đang chăm chú luyện hoá lạc ấn bên trong cơ thể Huyền Nữ mà không hề phát hiện ra sự khác thường trên nét mặt Huyền Nữ.
Tiếp sau đó, cả hai người chìm vào im lặng, trả lại sự yên ắng cho không gian nơi này.
“Cô có biết ai là người bắt mình không?”, biết Huyền Nữ sợ hãi, Diệp Thành cứ thế nói chuyện phá vỡ bầu không khí im ắng.
“Ta…không biết”, Huyền Nữ lắc đầu, “ta chỉ biết người đó rất mạnh, và ta dám chắc hắn là luyện đan sư”.
“Cô chắc chắn vậy sao?”, Diệp Thành nhướng mày.
“Ta có một cảm giác đặc biệt với luyện đan sư, cho dù là che giấu thân phận với ta thì ta vẫn phát hiện ra, đây là khả năng thiên bẩm của ta, chỉ có sư tôn mới biết”, Huyền Nữ nói thực.
“Còn có cả khả năng này, hôm nay ta đúng là được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành trầm trồ, “có điều luyện đan sư ở Đại Sở còn có kẻ dám đối dầu với Đan thành sao? Nghe thật bất ngờ, chẳng trách mà còn muốn có Vạn Đan Bảo Điển”.
Cả hai người lại chìm vào im lặng, Diệp Thành vẫn giúp Huyền Nữ luyện hoá chú ấn vả lại lúc này cũng đã vào thời khắc quan trọng.
Một bên, Huyền Nữ chốc chốc lại nghiến răng lén nhìn Diệp Thành, khuôn mặt với ngóc nghiêng dưới ánh sáng mờ nhạt trông thật mê người khiến cô nhìn mà mê mẩn.
Vào giây phút này trong lòng cô chợt có một cảm giác kì lạ, đó chính là mong thời gian trôi chậm hơn một chút, mặc dù nơi này u tịch nhưng lại giống như khung cảnh chỉ dành riêng cho hai người, có lẽ sau này sẽ không còn có ngày giống như ngày hôm nay nữa. Sự tham lam của Huyền Nữ khiến khoé miệng cô chợt hiện lên nụ cười tự giễu.
Ra ngoài thôi!