Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay
"A!" Nữ hài trốn trong vòng bảo vệ của Hổ Nhi không thể không đứng dậy kêu lên khi thấy Hoà Thuận bị đánh bay.
Nhìn Hoà Thuận nằm trên mặt đất bất động, nữ hài bất lực nhìn xung quanh, muốn chạy đến nhưng còn vướng nam hài bị thương bên cạnh. Nàng ngẩng đầu nhìn Hổ Nhỉ chỉ thấy nó đi lang thang không biết đã đi đâu, xem ra không thể trông cậy vào đại gia hỏa này. Nàng lại quay đầu nhìn Tiểu Hắc, con chim đen đang đứng trên ngực con Song Giác Thú, lẩm bẩm: "Ngươi làm gì vậy? Mỗi lần toàn thích đấm vào mắt, hoàn toàn là cố ý không cho ta ăn."
Nữ hài ngạc nhiên nhìn Tiểu Hắc, nàng chưa bao giờ nhìn thấy một con ma thú biết nói trước đây, trong một khoảnh khắc nàng thật không thể nhớ mình đang định làm gì.
"Các ngươi thật là tàn nhẫn, ta bị đánh thành như vậy, các ngươi cũng không đến nhìn một cái." Hoà Thuận tức giận từ trong đống cây ngồi dậy, mắng hai con ma thú vô tâm này.
Tiểu Hắc tức giận thậm chí còn tệ hơn cả Lâm Hoà Thuận, nó bay tới kéo tóc nàng, liên tục nói: "Ngươi lại đánh vào mắt. Mỗi khi giết ma thú ngươi luôn đánh vào mắt. Một cơ thể to lớn như vậy mà ngươi móc mắt nó là cố ý không cho ta ăn tráng miệng đúng không."
Hoà Thuận đứng dậy phủi bụi, vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Hắc cút:"Đi đi, đừng làm loạn nữa, ai không cho ngươi ăn, đây là ma thú cấp năm, không tìm ra nhược điểm chả nhẽ muốn ta đánh vào mông của nó?"
Nữ hài nhìn Hòa Thuận không có việc gì thì mới yên lòng, một lần nữa ôm nam hài trên mặt đất.
Hoà Thuận vừa đi tới phía nàng vừa lật tung túi trữ vật, nàng từng ra ngoài săn quái nên mang theo một ít thuốc trị thương, nhưng mấy năm nay không có đi, không biết có còn hay không.
Không biết ném vào túi trữ vật nào, tìm hồi lâu cuối cùng cũng tìm được một lọ trong túi, nàng mở nắp ra ngửi thử, hình như vẫn chưa hỏng, vậy nên nàng lục tìm thêm một cuộn vải trắng để băng bó.
Nàng đem cái bình cùng vải trắng ném cho nữ hài, vội vàng phân phó nói: "Đổ thuốc vào vết thương, nhanh chóng băng bó lại, đừng để mùi máu tanh thu hút những con ma thú khác."
Sau đó Hoà Thuận quay lưng lại, từ trong túi trữ vật lấy ra hai viên nội đan ma thú cấp 4 thay thế cho Tiên Khấp đã cạn năng lượng. Rồi nàng nhanh chóng đi tới bên cạnh con Song Giác thú, lấy ra đoản đao ngắn ghim bên hông, nhanh chóng xẻ xác ra.
Nàng đầu tiên từ trong não nó đào ra một viên đan dược to bằng nắm đấm, sau đó lấy nội tạng của Song Giác thú, cuối cùng chặt thịt thành từng mảnh nhỏ rộng chừng ba thước, nhét toàn bộ thịt vào trong một cái túi trữ vật trống rỗng.
Lẽ ra phải phóng hỏa đốt nội tạng nhưng nàng không có năng lực đó. Nàng không còn cách nào khác ngoài việc nhanh chóng đặt hai đứa trẻ lên lưng Hổ Nhi, để Hổ Nhi đi về phía Làng Cây trước rồi mới hỏi han sau.
Vết thương ở chân nam hài đã được băng bó, người vẫn hôn mê. Hoà Thuận nhìn hai người họ, những người xanh xao tiều tụy, có vẻ họ thường chết đói mà không có cái để ăn.
"Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Ta đưa ngươi trở về." Hoà Thuận nhìn bọn họ, trong lòng thầm nghĩ, trưởng bối nào lại để cho một đứa trẻ như vậy chạy lung tung trong rừng.
Nữ hài đặt tay lên đầu nam hài đang hôn mê, có chút nhát gan nhìn Hòa Thuận nói:
"Cảm ơn tỷ tỷ, ta tên Anh Hoa, đây là đệ đệ ta Hùng Hoa. Chúng ta ở Làng Cây cách đây không xa, cám ơn ngươi vừa nãy đã cứu mạng."
Hòa Thuận cau mày, khẩu khí không tốt lắm nói: "Trưởng bối các ngươi cũng quá kỳ cục, làm sao có thể để đứa nhỏ như vậy chạy tán loạn khắp nơi. Mà ngươi cũng thật là, rõ ràng biết trong rừng rậm có ma thú còn mang đệ đệ vào làm gì, ngươi muốn hại chết hắn à."
Nghe thấy Hòa Thuận quở trách, Anh Hoa thương tâm khóc:."Ta không muốn hại chết đệ đệ, trong thôn đã cạn lương thực. Nãi nãi thân thể không được tốt lắm, ta và đệ đệ nghĩ ra đến làm cạm bẫy bắt mấy con thỏ bồi bổ cho nãi nãi. Ta không phải cố ý, thực sự không phải cố ý."
"Cạn lương thực? Thôn các ngươi thế nào nghèo như vậy, lẽ nào thanh niên trai tráng cũng không mà để tiểu hài tử tám chín tuổi tiểu như ngươi đi săn." Hòa Thuận cắt ngang tiếng khóc, hung dữ hỏi Anh Hoa.
Anh Hoa cúi đầu khịt mũi, nhỏ giọng nói: "Ta đã mười hai tuổi rồi, đã là người lớn. Trong thôn chỉ còn lại có người già cùng trẻ nhỏ, mọi người không có cách nào săn giết được ma thú. Bình thường chỉ dựa vào hái một chút cây quả ở thôn bên để sống, hiện tại cây cũng hái hết cho nên ta với đệ đệ mới nghĩ ra đi săn thỏ."
"Người trẻ trong thôn các ngươi đâu?Toàn bộ đi săn chết sạch?" Tiểu Hắc đột nhiên nhảy vào nói, cũng không hỏi uyển chuyển một chút, bị Hòa Thuận trừng mắt cho.
Lần này Anh Hoa không khóc, chỉ là đau thương nói: "Bọn họ đều bị những thứ xác khô bắt đi đào ngọc cả rồi, cha mẹ ta cũng bị. Hiện tại trong thôn chỉ còn lại người già và trẻ em, hai dạng này xác khô không muốn. Nhưng chúng lại cần nhiều tiền hơn. Luôn bắt bọn ta phải cung cấp nguyên liệu cho chúng, cả ngày đến quấy rối chúng ta. Chúng ta gần như hết lương thực, nên không còn nguyên liệu để ăn nữa."
"Hoá ra là quỷ hộ vệ, đó chính là chủ ý của Diệt Thế lão ma đầu. Người này vẫn đang ở bên ngoài làm chuyện xấu, lại còn là người của Ma Tộc giống như ngươi, thế nào không cần thực thể hồn phách đến đào ngọc mà bắt hẳn người đi đào." Chỉ cần là về Diệt Thế lão ma đầu, Hòa Thuận phi thường có hứng thú.
Nghe Anh Hoa giải thích Hòa Thuận mới biết, hoá ra cánh rừng rậm này có nhiều loại nấm khuẩn, cho nên dân bản xứ vẫn gọi nó là rừng rậm Bách Như, có một con sông Cát Trắng uốn lượn qua trong rừng. Còn có loại Ấm Đông Ngọc được sản xuất trong sông Cát Trắng, loại Ấm Đông Ngọc này có công năng đặc biệt, có thể thu thập rồi dùng để luyện chế lá chắn.
Loại Ấm Đông Ngọc này có ưu điểm là có thể hấp thụ bùa chú tấn công của ma thú nên trước đây thôn đã dùng nó để làm áo giáp cho đội săn bắn. Chỉ là sản xuất quá ít, chỉ có chiến sĩ mạnh nhất mới có thể dùng.
Bất quá sau này bị Diệt Thế lão ma đầu vô ý phát hiện, liền xây một cái truyền tống trận trong rừng. Còn phái một đội nhân mã qua, đêm thanh niên trai tráng ở Làng Cây đi đào Ấm Đông Ngọc. Ai phản kháng thì giết chết, còn đem thi thể treo ở cửa thôn để thị uy.
Đến bọn quỷ hộ vệ chuyên trông giữ còn ba ngày lại chạy tới càn quét thôn một hồi, chỉ cần có thể đổi lấy linh thạch, thứ gì chúng cũng lấy. Hơn nữa bởi vì nhân thủ không đủ, mấy năm này ngay cả nữ nhân cũng bị cưỡng ép bắt đi đào Ấm Đông Ngọc đông ngọc, trong thôn tình cảnh ngày càng sa sút.
Nghe Anh Hoa nói năm đó lão ma đầu nhìn trúng nơi này, qua qua lại lại hai năm mới mang người cùng tài liệu tới xây truyền tống trận. Chắc hẳn bởi vì nơi này cách Phong Vô thành quá xa, pháp thuật của hắn không thể khống chế thực thể hồn phách đến làm việc, mới đem thôn dân của Làng Cây bắt đi.
Nhìn hai tỷ đệ Anh Hoa da gầy đến bọc xương, Hòa Thuận vỗ đầu của nàng nói: "Song Giác Thú kia, thịt nó ta tặng cho ngươi. Tới thôn thì đem nó chia hết đi, dù sao chúng ta cũng ăn không hết."
"A, cảm ơn tỷ tỷ, một con Song Giác Thú lớn như vậy có thể nuôi cả làng trong mười ngày."Anh Hoa phi thường mừng rỡ, nếu ăn thịt uống sữa thân thể cũng sẽ khá hơn rất nhiều.
Cưỡi trên lưng Hổ Nhi cao hai thước, Hoà Thuận tò mò nhìn những quả dài treo trên cây. Quả có màu nâu, lần lượt phủ đầy cành, Anh Hoa chọn vài quả gần nhất, đỏ mặt nói với Hoà Thuận: "Tỷ tỷ, loại quả này tên là sắn, là lương thực chính của chúng ta, chỉ cần bỏ vỏ thêm nước rồi cho vào cối đá giã thành bã, sau khi phơi khô sẽ thành bột sắn, có thể dùng để nấu cháo, làm bánh sắn".
"Ngươi không phải nói thôn của ngươi không có khẩu phần ăn sao? Quả trong rừng chẳng phải cho vui?" Hoà Thuận ngẩng đầu nhìn cây sắn, nếu không phải để ăn, làm sao có thể để cho người ta đói như vậy.
Anh Hoa cắn môi, nhẹ cau mày nói: "Trong thôn không còn bao người, phụ cận trái cây ăn đều hái hết rồi, bên này là địa phương của ma thú cấp cao, hơn chục người già làng ta đã chết trong miệng ma thú, nếu không có đội săn bắn cường tráng trong thôn, chúng ta không thể săn quái hái quả ngoài thôn được. "
Thì ra là như vậy, Hoà Thuận lấy ra một túi trữ vật lại gọi Tiểu Hắc đến giúp đỡ rồi hái rất nhiều quả sắn. Hoà Thuận hái tất cả các loại trái cây ăn được như dưa và hoa xoăn xanh trên đường đi. Anh Hoa thấy vậy xúc động đến mức bật khóc, suýt chút nữa nói nàng ta sẽ về làng tạc một bức tượng gỗ để tỏ lòng thành với Hoà Thuận.
Đoàn người đi một chút rồi dừng, lăn qua lăn lại hồi lâu mới tới Làng Cây lúc mặt trời khuất núi.
Năm cây cổ thụ cao cả trăm người mới ôm được tạo thành ngôi làng, được lát nhiều lớp ván gỗ tạo thành bậc thang và sườn dốc bằng phẳng, bao quanh thân của năm cây đại thụ. Những ngôi nhà gỗ được xây dựng cao thấp trên thân cây rậm rạp, có năm cây lớn được nối với nhau bằng những chiếc cầu treo.
Ngôi nhà gỗ được bao phủ bởi những cành đầy hoa trắng trên cây lớn, khi mặt trời lặn chiếu qua những đốm sáng nhỏ li ti. Hoà Thuận chưa bao giờ nhìn thấy một ngôi làng nào như vậy, nó rất độc đáo xinh đẹp.
Chỉ là cả thôn bất quá đều không có sinh khí, nhà gỗ cũng đổ nát. Nếu Anh Hoa không đưa họ đến đây, Hoà Thuận sẽ tự hỏi liệu mình có đi bộ đến ngôi làng đã bị bỏ hoang nhiều năm như vậy hay không.
Hòa Thuận đem Anh Hoa trên lưng Hổ Nhi buông đến, chạy đến dưới gốc cây rồi hét lên: "Ta là Anh Hoa, mọi người mau ra đây. Nàng ta không phải người xấu, mọi người không cần phải sợ."
Hét lên một hồi, Hoà Thuận nhìn thấy có người sợ hãi thò đầu ra khỏi căn nhà gỗ đổ nát. Sau khi thấy rõ rằng Hoà Thuận không phải là xác khô, mới dám từ từ tập hợp lại theo tiếng gọi của Anh Hoa.
Hòa Thuận nhìn thấy 20-30 người tụ tập lại, vô cùng thê thảm. Già trẻ lớn bé đều gầy guộc. Tiểu hài tử tuy rằng gầy yếu, nhưng vẫn dùng đôi mắt to tròn rụt rè nhìn nàng, lộ ra chút hoạt bát. Mà người già thì không được như vậy, mỗi người tựa hồ như chỉ còn nửa hơi thở, bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Hầu hết họ đều không thể đi vững vàng, họ đều run rẩy như những chiếc lá khô trước gió.