Nếu tu vi của Vương Lâm vẫn còn ở Vấn Đỉnh thì dưới sự chống cự của ký hiệu đó, nguyên thần sẽ không chịu nổi, hoặc là dẫn tới đối kháng với nha mà không ngừng tiêu hao.
Nhưng vào lúc này. Vương Lâm cất tiếng hừ lạnh. Trong nguyên thần phát ra những tiếng động. Mỗi một lần vang động, uy lực của lôi điện trong nguyên thần lại tăng lên gấp đôi. Gần như chỉ trong thời gian ngắn, uy lực của lôi điện trong nguyên thần của hắn đã rất mạnh, trở thành một thứ lực lượng công kích ký hiệu vừa mới nuốt vào.
Một tiếng nổ vang lên. Ký hiệu không chịu nổi mà vỡ vụn. Trong khoảng khắc khi nó biến mất, lôi điện lại xuất hiện tiếp tục công kích những mảnh vụn đó. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên trong Nguyên Thần của Vương Lâm. Sau đó, ký hiệu hoàn toàn biến mất, hóa thành một thứ lực lượng kỳ dị, dung hợp trong nguyên thần của Vương Lâm.
Sau khi hấp thu cái ký hiệu thứ nhất, Vương Lâm mất chưa tới nửa nén nhang. Hai mắt nguyên thần bình tĩnh, rồi lao tới nuốt tiếp cái ký hiệu thứ hai.
Ký hiệu này so với cái thứ nhất còn mạnh hơn rất nhiều. Nhưng với sự mạnh mẽ của nguyên thần Vương Lâm thì quá trình luyện hóa vẫn như cũ. Chỉ có điều thời gian kéo dài hơn tới đúng một nén nhang.
Hắn vẫn chưa dừng lại, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt. Lần này, hắn nuốt luôn cả cái ký hiệu thứ ba và thứ tư mà cùng luyện hóa. Một lúc lâu sau, trong nguyên thần của Vương Lâm đã có bốn thứ lực kỳ dị.
Cái ký hiệu thứ năm, nguyên thần của Vương Lâm hóa thành Thái Cổ Lôi Long há mồm nuốt chửng. Cái ký hiệu đó vừa mới chui vào trong nguyên thần của Vương Lâm liền tỏa ra một thứ lực lượng cuồng bạo, cuồn cuộn chạy khắp trong nguyên thần.
Ánh mắt Vương Lâm lạnh lẽo. Nguyên thần cuộn tròn, lôi điện tỏa ra uy lực công kích ký hiệu. Trong nguyên thần của hắn, vô số những tia chớp phát ra những tiếng nổ ầm ầm, công kích ký hiệu. Lần này, đã trải qua hết hai canh giờ liên tục công kích. Cuối cùng thì cái ký hiệu cũng tan vỡ, hóa thành một nguồn lực kỳ dị, dung nhập trong nguyên thần của Vương Lâm.
Trong giờ phút này, nguyên thần của Vương Lâm có chút yếu ớt, lui về thần thể qua mi tâm. Sau đó, hắn ngồi xuống thổ nạp, tĩnh dưỡng.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Thoáng cái đã được năm ngày. Trong năm ngày đó, Vương Lâm vẫn không hề cử động cứ thổ nạp để nguyên thần từ từ hồi phục. Trong thời gian năm ngày, Tháp Sơn và lão tổ tiên của tộc Tiên Tuyển có quay lại đây hai lần.
Nhưng tiếng rít của Văn thú và những tia chớp trên người Lôi Oa, lại thêm cả ma đầu Hứa Lập Quốc dữ tợn khiến cho bọn họ không dám bước vào trăm trượng, chỉ đứng ngoài mà nhìn.
Nhất là Hứa Lập Quốc khi nhìn thấy tộc nhân của tộc Tiên Tuyển cứ liếm liếm môi. Những người này khiến cho hắn nhớ lại chuyện vui sướng khi ở Thanh Linh tinh. Suy nghĩ tới đó, hắn không chịu nổi khi phải nhẫn nại. Sau khi Vương Lâm ngồi xuống thổ nạp, xung quanh phạm vi trăm trượng hắn liền cố gắng để cho tộc nhân tộc Tiên Tuyển tiến vào, nhưng bọn họ chẳng để ý tới hắn.
Ánh mắt của mấy người đó khi nhìn về phía Xạ Thần Xa hoàn toàn khiếp sợ, bàn luận với nhau. Nhưng cho dù là lão nhân kia cũng không biết đó là vật gì.
Chỉ có điều, từ Xạ thần xa tỏa ra một làn uy áp khiến cho tinh thần bọn họ chấn động.
Lúc này, Vương Lâm chợt mở hai mắt. Tay phải điểm lên mi tâm, nguyên thần lại bay về phía Xạ Thần xa. Nguyên thần của hắn vừa xuất hiện, bên ngoài trăm trượng liền có tiếng kêu lên kinh ngạc.
Nguyên thần trong hình dạng Thái Cổ Lôi Long trong mắt những người đó rất đáng sợ. Lão nhân tộc Tiên Tuyển nhìn nguyên thần Vương Lâm, ánh mắt phức tạp. Hắn than một tiếng rồi tiến lên vài bước, ôm quyền nói:
- Thượng. Thượng tiên! Hạ dân có việc muốn nói.
Vương Lâm không để ý tới lão nhân. Thân thể Lôi Long dài mấy trượng lao về phía Xạ Thần xa. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm cái ký hiệu thứ sáu. Sau đó, hắn chẳng hề do dự, nuốt chửng luôn. Lúc này đây, Vương Lâm chẳng hề nghĩ ngợi, nuốt luôn cả cái ký hiệu thứ bảy.
Cảnh tượng đó thu hút ánh mắt chăm chú của trăm người đang đứng ngoài trăm trượng.
Lúc này, ánh mắt của Hứa Lập Quốc đảo liên tục. Hắn bay lên, chỉ về phía tộc nhân của tộc Tiên Tuyển mà quát to:
- Chủ nhân nhà ta đang ở đây luyện bảo vật. Trừ khi các ngươi bước qua xác ta, nếu không không được tiến vào.
Tiếng nói của hắn oang oang, lại thêm ánh mắt có thể hiện rõ khí thế không để cho người khác quấy rầy chủ nhân. Khí thế mạnh mẽ làm xuất hiện một cơn cuồng phong, tỏa ra xung quanh.
Lão nhân tộc Tiên Tuyển vội vàng lui lại vài bước, cung kính nói:
- Chúng ta không bước vào phạm vi trăm trượng, chỉ có chút vấn đề cần.
Không để lão nhân nói xong, Hứa Lập Quốc hét lớn:
- Câm miệng! Trừ khi các ngươi dẫm lên xác ta, nếu không các ngươi không thể quấy nhiễu chủ nhân của ta. Mạng sống của ta là do chủ nhân ban cho. Chủ nhân đã cứu ta ra khỏi nước sôi lửa bỏng, truyền cho thần thông. Chính chủ nhân khiến cho ta có được như ngày hôm nay. Nếu các ngươi muốn quấy rầy chủ nhân của ta, ta không cho phép.
Hứa Lập Quốc nói một cách kích động, ánh mắt xuất hiện một sự thấy chết không chùn bước. Giống như trong trời đất bất luận phải đối mắt với thứ gì mạnh tới đâu mà gây bất lợi cho chủ nhân của hắn, thì cho dù có phải tan xương nát thịt cũng không nhíu mày.
Lão nhân tộc Tiên Tuyển run người. Những lời nói của Hứa Lập Quốc vang lên trong tai. Cả tộc bọn họ chính là những người nhận được sự ủy thác của tiên nhân.
- Người này hiểu được một chữ
"trung", tộc nhân tộc Tiên Tuyển chúng ta cũng hiểu được. - Lão nhân nhìn Hứa Lập Quốc, ánh mắt có một sự tông trọng, thầm nghĩ:
- Không ngờ được rằng một cái linh thể lại có được sự trung nghĩa như vậy. Có được một người trung thành như vậy, thượng tiên đúng là may mắn.
Tháp Sơn đứng bên cạnh lão nhân cũng kinh ngạc nhìn Hứa Lập Quốc, trong lòng rất hỗn loạn.
- Không phải tộc ta bất trung mà là người vất bỏ chúng ta.
Hứa Lập Quốc đang chuẩn bị tiếp tục diễn tiếp. Nhưng đáng tiếc là Vương Lâm chẳng hề để ý. Vào lúc này, nguyên thần của Vương Lâm chỉ có duy nhất lôi điện liên tục công kích hai cái ký hiệu, luyện hóa.
Những tiếng sấm vang lên trong nguyên thần của hắn. Một trong hai cái ký hiệu, bị công kích của lôi điện bắt đầu tan rã. Sự tan rã của nó cũng không phải ngay lập tức mà là từ từ.
Trong suốt quá trình đó, Xạ Thần xa dưới nguyên thần của Vương Lâm vẫn liên tục tỏa ra ánh sáng màu đen lấp lánh. Cuối cùng ánh sáng trở nên rực rỡ như có thể thôn phệ tất cả mọi thứ. Có thêm sự tô điểm của ánh sáng màu đen ở bên ngoài nguyên thần của Vương Lâm càng khiến cho tâm thần của người đứng xem bị chấn nhiếp.
Cảnh tượng đó khiến cho tộc nhân của tộc Tiên Tuyển đứng ngoài trăm trượng, không thể giữ được sự bình tĩnh.
Hứa Lập Quốc ngùn ngụt khí thế, thừa dịp người khác không chú ý tới mình liền liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, thầm nghĩ:
- Cái này có gì đặc biệt cơ chứ? Hứa đại gia nhà ngươi cũng có thể. Chẳng phải là nuốt một cái ký hiệu thôi sao? Hứa đại gia ngay cả người cũng từng nuốt rồi. - Hứa Lập Quốc có chút khinh thường, nhưng nét mặt lại giữ nguyên sự sùng kính, thân thể run rẩy.
Nếu nhìn biểu hiện bên ngoài của hắn thì đó chính là biểu tượng điển hình của sự trung thành, vì chủ nhân mà kích động.
Tháp Sơn thấy biểu hiện của Hứa Lập Quốc lại thầm than. Về phần lão nhân tộc Tiên Tuyển cũng âm thầm gật đầu, trong lòng lão càng thêm chắc chắn cái linh thể có tên Hứa Lập Quốc có một sự trung nghĩa đáng để cho người ta kính trọng.
Thực tế là do tộc nhân của tộc Tiên Tuyển ở đây quá lâu, không tiếp xúc với người bên ngoài. Mặc dù không phải là kẻ ngu dốt những không thể sánh với Hứa Lập Quốc.
Hứa Lập Quốc cả đời am hiểu thay lòng đổi dạ. Kinh nghiệm ngàn năm khiến cho hắn về mặt này đã thành tinh. Nếu để cho người ta nhận ra dễ dàng thì đã không phải là hắn.
Thời gian chầm chậm trôi đi. Sau mấy canh giờ, nguyên thần của Vương Lâm chấn động một cái. Tiếng sét chợt tăng lên gấp bội. Bất chợt những tiếng động ầm ầm đó biến mất. Tinh quang trong đôi mắt của nguyên thần Vương Lâm chợt lóe lên. Hai cái ký hiệu cuối cùng đã được hấp thu xong. Lúc này, đối với hắn chỉ còn có một sự lựa chọn quan trọng nữa mà thôi.
- Có muốn nó trở thành pháp bảo bản mệnh có tính mạng tương thông hay không? - Vương Lâm suy nghĩ một chút, từ nguyên thần, bảy luồng lực kỳ dị dung hợp tạo ra một cái ấn ký đặc biệt, xuất hiện trên ngực hắn. Trong khoảng khắc khi ấn ký xuất hiện, những tia sáng tỏa ra từ Xạ thần xa ngưng tụ, hóa thành một luồng ánh sáng bắn vào ngực nguyên thần của Vương Lâm.
- Xạ Thần xa. Giải phong. - Thần niệm của hắn hóa thành một tia chớp bắn ra. Những tia sáng đen của Xạ thần xa chui vào ngực của Vương Lâm. Nhưng ngay lập tức sau đó, từ trên những cái gai nhọn của nó vô số những tia sáng lại lóe lên, ngưng tụ thành một cái bóng trên Xạ thần xa.
Đó là một hồn thú, cao ước chừng trăm trượng. Nó vừa xuất hiện liền ngửa mặt lên trời rồi gầm lên một tiếng. Trong tiếng gầm đó, sắc mặt tộc nhân của tộc Tiên Tuyển tái nhợt, thực vật trên mi tâm xuất hiện mà nhanh chóng lui lại phía sau. Chỉ có mấy người có tu vi cao thâm mới có thể cố gắng đứng lại, nhưng thân thể vẫn run rẩy. Kiên trì được một lúc, họ cũng phải lui lại phía sau.
Những cái lông trên người Văn thú dựng đứng, nhìn chằm chằm về phía hồn thú mà phát ra một tiếng gầm nhẹ. Cũng như vậy, Lôi Oa phình bụng phát ra những tiếng sấm, chực xuất thần thông mạnh nhất của nó.
Chỉ có Hứa Lập Quốc vào lúc này mặc dù cũng bị tiếng gầm công phá, nhưng vẫn cố gắng hô:
- Trừ khi người bước qua xác ta. Nếu không.
Chỉ có điều, không đợi hắn nói xong, hồn thú khổng lồ cúi đầu nhìn xuống người hắn khiến cho Hứa Lập Quốc sợ quá mà ngậm miệng lại, không dám nói tiếp.
- Hứa gia nhà ngươi có truyền thừa kiếm ý từ thời viễn cổ. Ngươi đợi ta hấp thu toàn bộ rồi lúc đó lão tử mới không sợ ngươi. - Hứa Lập Quốc mắng thầm, nhưng nhanh chóng lui lại phía sau.
Sắc mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhìn chằm chằm về phía hồn thú. Nguyên thần của hắn bay về phía thân thể. Ngay lập tức, thân thể liền nhảy lên, lơ lửng giữa không trung.
Hồn thú đang gầm rống liền không nhìn về phía Hứa Lập Quốc mà chuyển sang Vương Lâm. Nó chợt lao thẳng tới. Tốc độ của nó quá nhanh, gần như vừa mới cử động đã xuất hiện trước mặt Vương Lâm, há miệng chực nuốt.
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, không lui lại. Trong khoảng khắc hồn thú tới nơi, hắn mở miệng:
- Băng.
Một tiếng nổ vang lên, thân thể hồn thú vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ trong trời đất. Nhưng ngay lập tức nó lại ngưng tụ, căm hận gầm lên rồi lại lao tới.
- Băng! - Vương Lâm bình tĩnh tiếp tục mở miệng.
Lần này, hồn thú đang vọt tới lại tiếng tục tan ra.
- Luyện hóa bảy đạo ký hiệu, nếu chấp nhận tính mạng tương thông thì có thể điều khiển. Nhưng nếu không lựa chọn tính mạng tương thông biến nó thành pháp bảo bản mệnh thì có thể dựa vào bảy cái ký hiệu đó tạo thành bảy đạo băng quyết. Từ đó có bảy lần cơ hội làm cho hồn thú tan ra, có thể khiến cho nó khuất phục. Nhưng sau bảy lần mà hồn thú vẫn chưa khuất phục thì phải lựa chọn tính mạng tương tu. Nếu không thì không thể sử dụng được bảo vật này. - Trong đầu Vương Lâm xuất hiện những lời nói ghi trên tiên giản.
Sau hai lần bị tan vỡ, sự hung dữ của hồn thú càng mạnh. Tiếng gầm của nó như to hơn. Sau khi ngưng tụ thân thể lại tiếp tục lao đến. Lần này, nó lại hóa thành vô số thân thể mà lao tới từ bốn phương tám hướng định nuốt chửng Vương Lâm.
Vương Lâm hơi nhíu mày. Hắn là người tàn nhẫn. Trải qua ngàn năm khiến cho hắn tự tạo thành phong cách của bản thân. Vào lúc này, hồn thú không chịu khuất phục khiến cho hắn có chút tức giận.
Một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Hắn bình tĩnh nói:
- Băng! Băng! Băng!
Ba chữ vừa ra khỏi miệng khiến cho vô số hồn thú từ bốn phương tám hướng đang bay tới liền nát vụn thành vô số mảnh nhỏ. Nhưng vừa thối lui lại phía sau lập tức một tiếng nổ vang lên mà vỡ nát lần thứ hai.
Một tiếng hừ bi thảm vang lên. Đúng lúc này, lần vỡ nát thứ ba xuất hiện. Ba lần vỡ nát khiến cho hồn thú phải chịu một sự đau đớn không thể tưởng tượng.
Nếu lần lượt từng lần một thì nó còn có thể chịu được. Nhưng liên tục ba lần vỡ nát khiến cho đáy lòng của nó xuất hiện một sự sợ hãi. Trong nháy mắt khi sự sợ hãi xuất hiện, thân thể của nó lại ngưng tụ. Trong lúc đang do dự, ánh mắt Vương Lâm càng thêm lạnh lẽo, bình thản nói:
- Băng!
Một tiếng nổ vang lên. Hồn thú vừa mới ngưng tụ lại vỡ vụn. Cảm giác sợ hãi mới phát sinh, bị thêm lần này nữa liền tăng lên nhanh chóng. Cuối cùng, cảm giác sợ hãi chiếm cứ toàn bộ thể xác và tinh thần của hồn thú.
Thân thể của nó tiếp tục ngưng tụ lại một lần nữa. Lúc này, ánh mắt của nó chỉ có một sự kính sợ, không dám phản kháng, cúi đầu.
Vương Lâm lướt đi trong không trung, thoáng cái đã tới bên đầu hồn thú. Hắn cắn ngón tay, đánh ra một đạo ấn ký dùng để mở xạ thần xa vào đầu hồn thú.
Thân thể hồn thú chấn động, thu nhỏ lại. Vương Lâm nhảy lên, rồi cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy hồn thú co lại rất nhanh, một lát sau liền hóa thành một quả cầu sương mù to chừng nắm tay. Từ quả cầu tỏa ra những tia sáng, nhanh chóng ngưng thực, chẳng khác nào một cái kén.
Những tiếng lách tách vang lên, một vết nứt xuất hiện trên cái kén. Từ từ những vết nứt càng lúc càng nhiều, cuối cùng vỡ ra thanh từng mảnh. Một con bướm ngũ sắc nhẹ nhàng bay lên, tỏa ra một lớp phấn nhiều màu sắc.
Vẻ đẹp của con bướm khiến cho Vương Lâm phải sững sờ.
Đúng lúc này, truyền tống trận trên mặt đất trong Huyền Âm đỉnh dưới tế đàn lóe lên ánh sáng. Một người từ trong đó đi ra ngoài. Thoáng cái, người đó đã xuất hiện nơi cánh của lớn, sau đó đi xuyên qua nó mà ra.
Đó là một nam tử mặc một bộ quần áo màu xanh. Ánh mắt của hắn lạnh như băng.
- Đám người của bộ tộc hạ tiện! Các ngươi đang làm gì vậy?
Nam nhân trung niên áo xanh này hai mắt lạnh như băng, nhưng rất sáng, đôi môi không dày, ẩn dấu có chút khắc nghiệt, cùng với một đầu tóc đen, phảng phất như ma trong tiên.
Hắn đi ra ngoài tế đàn, một bước đạp khoảng không mà lên, bóng dáng người này không hoàn toàn chân thật, nếu nhìn kỹ, ánh mắt hoàn toàn có thể nhìn xuyên thấu qua người này thấy tế đàn phía sau.
Vương Lâm đang ở giữa không trung, ở bên cạnh có Xạ Thần Xa sau khi biến hóa trở thành bươm bướm. Con bướm chớp nhẹ đôi cánh, khiến cho thân thể bảo trì ở một trạng thái cân bằng.
Tiên tuyển tộc nhân ở ngoài trăm trượng, lúc này cả đám lộ ra ánh mắt cảnh giác, nhìn chằm chằm vào người nam nhân trung niên, tất cả đều tự lui ra phía sau. Tháp Sơn bước tới ánh mắt phát lạnh, quát:
-Người nào tới!
Người nam nhân trung niên áo xanh liếc mắt nhìn Tháp Sơn một cái, ánh mắt lại lướt qua người Tháp Sơn đảo qua tộc nhân của Tiên Tuyển tộc, cuối cùng nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
-Ngươi không phải người ở đây, từ nơi nào tới!
Vương Lâm thần sắc lạnh như băng, tu vi của người nam nhân trung niên này, hắn liếc mắt một cái có thể nhận ra được, là Dương Thực cảnh giới đỉnh, mơ hồ vượt qua mình một bậc.
Lúc này Tháp Sơn nhướn mày, thân thể dịch tới trước một bước, trực tiếp thẳng tiến, nắm tay phải lại, thân thể lóe ra những ký hiệu kỳ lạ, nhưng tụ ở trên nắm đấm của hắn. Sau đó một quyền lập tức ầm ầm hướng tới người nam nhân trung niên.
-Người nào tới!
Tháp Sơn hét lên một tiếng.
-Quỳ xuống!~ Nam nhân áo xanh ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt, nhìn Tháp Sơn tấn công giống như nhìn một con kiến đang lao tới vậy. Tay phải hắn nâng lên chỉ tới trước, một gợn sóng vô hình lấy ngón tay người này làm trung tâm, trong phút chốc tản ra, tràn ngập bốn phía.
Thân thể Tháp Sơn vừa mới tới gần, lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt, thân mình kịch liệt chấn động, hắn rõ ràng cảm thấy được một lực lượng đang ngăn cản mình tới gần, ngăn cản mình ra tay.
Lực lượng này cực kỳ hùng mạnh, dường như có một loại lực lượng kế thừa như bản năng, đánh thật sâu trong thân thể hắn. Tháp Sơn khi cách người nam nhân trung niên kia tầm mười trượng thì không thể tới trước được nữa, lơ lửng trên không trung, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, toàn thân chấn động, mồ hôi rơi xuống như hạt đậu.
Hắn rõ ràng cảm thấy được, cỗ lực lượng ngăn cản lực lượng của mình, chính là truyền từ trong những phù văn ấn ký trên cơ thể mình ra, những phù văn này tràn đầy lực lượng, khiến cho hắn không thể phản kháng.
Dường như gặp phải thiên địch vậy, mặc dù hắn có hùng mạnh cỡ nào, mặc dù thực lực có tiến thêm bước nào đi nữa, đối mặt với người nam nhân trung niên này vẫn không dám ra tay.
Thậm chí tâm thần chấn động làm cho hắn có một cảm giác cực kỳ mãnh liệt. Dường như đối phương chỉ cần có một ý niệm trong đầu, liền cho thể cho hắn hồn bay phách lạc trong nháy mắt.
Loại cảm giác này Tháp Sơn từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ gặp phải, nhưng lúc này lại xuất hiện, dường như vẫn tồn tại vĩnh cửu, vẫn ăn sâu vào trong mạch máu của những tộc nhân Tiên Tuyển Tộc bọn họ.
Không thể phản kháng! Tháp Sơn thân mình run rẩy. Nhất là lúc này khi ánh mắt người nam nhân trung niên vọng tới, hắn thậm chí còn có một loại kích động muốn quỳ xuống, nhưng tôn nghiêm khiến cho Tháp Sơn cắn chặt răng, cứng rắn ngăn cản lại ý niệm tới từ sâu trong linh hồn mình, sự khuất phục tới từ những phù văn trên cơ thể.
Một tiếng gầm nhẹ giãy dụa, thanh âm gần như rít gào, từ trong yết hầu của Tháp Sơn truyền ra. Ánh mắt của hắn lúc này sung đầy tơ máu, mồ hôi chảy ra ngoài cơ thể đã mang theo màu của máu.
Trong giãy dụa, Tháp Sơn nâng một chân lên, bước về phía trước, một bước này, cũng khiến cho toàn thân hắn run rẩy, dường như đối mặt với cả thiên địa vậy.
Một bước chưa lên, chưa hạ, ánh mắt Tháp Sơn đã tối sầm lại, phun ra một ngụm máu, thân mình rốt cuộc cũng không chịu nổi, nhoáng lên một cái giống như có một bàn tay to lớn vô hình ấn xuống, khiến cho toàn thân hắn bỗng nhiên quỳ xuống!
Hai hàng huyết lệ từ trong mắt hắn chảy xuống, ánh mắt bi ai và không khuất phục giao cùng một chỗ. Trong ánh mắt đỏ ngàu hiện ra vẻ điên cuồng, nhưng thân thể hắn làm như thế nào cũng không thể đứng lên được.
Chỉ có thể quỳ xuống!
-Tiện dân hạ tộc, cũng dám phản kháng nô phù! Nếu không phải không muốn giết ngươi, chỉ cần bản tiên tâm thần vừa động, liền cho ngươi hình thần câu diệt ngay tức khắc! Cút ngay!
Người nam nhân trung niên cười lạnh.
Thân thể Tháp Sơn lập tức như bị một nắm tay vô hình đánh trúng, toàn thân truyền ra những tiếng động bang bang, cả người bị hất đi rất xa, mãi cho tới ngoài trăm trượng mới nặng nề rơi xuống mặt đất.
Tháp Sơn giãy dụa bò lên, ánh mắt lộ vẻ bất khuất cùng sát khí quát to:
-Ngươi là ai???
Lúc này không chỉ có Tháp Sơn, còn có toàn bộ tộc nhân Tiên Tuyển tộc, toàn bộ đều giật mình kinh hãi, ngơ ngác nhìn người nam nhân trung niên vừa tới. Cảnh tượng vừa rồi, quá mức quỷ dị, làm cho bọn họ không thể tiếp thu được.
Nhất là lão nhân tổ tiên kia, sắc mặt tái nhợt nhìn người nam nhân trung niên, dường như nghĩ tới cái gì, lập tức mặt không còn chút máu, thân mình run rẩy.
Nam nhân áo xanh thần sắc lạnh lùng như băng, mang theo một tia ngạo nghễ, bình tĩnh nói:
-Tiên nhân! Còn không quỳ lạy!
Lão nhân tiên tổ Tiên Tuyển Tộc, lúc này mới cười thảm, hắn không chút nghi ngờ lời nói của đối phương. Hắn nghĩ tới, trong điển tịch của bộ tộc, tổ tiên có nhiều lần miêu tả cảm giác kích động cùng cung kính khi nhìn thấy tiên nhân.
Không cần đoán thân phận của đối phương, chỉ cần nhìn thấy lập tức sẽ biết, đây là di ngôn của tổ tiên Tiên Tuyển Tộc.
Lão nhân trước nay vẫn không rõ, hắn không hiểu cái cảm giác kích động cùng cung kính, trung thành tại sao lại phát ra từ đáy lòng. Nhưng giờ phút này, sau khi thấy được tiên nhân, trong lòng lập tức hiểu ra.
"Không thể không kích động, không thể không cung kính…" lão nhân cười thảm, quỳ gối trên mặt đất, nhỏ giọng nói:
-Hạ dân, bái kiến thượng tiên.
Quỳ xuống không chỉ có hắn, tộc nhân Tiên Tuyển Tộc bốn phía tâm thần đều kịch chấn dưới ánh mắt của người nam nhân trung niên. Có một loại lực lượng làm cho bọn họ phải khuất phục, mặc dù chết, mặc dù hồn bay phách lạc, cũng phải khuất phục!
Một người rồi lại một người Tiên Tuyển Tộc giãy dụa quỳ xuống, cúi đầu.
Một lát sau, chỉ có duy nhất hai người không quỳ xuống đó là Vương Lâm và Tháp Sơn!
Tháp Sơn không quỳ, hắn đã quỳ một lần, lần thứ hai này mặc dù huyết khí bốc lên, mặc dù lực lượng vô hình kia không ngừng tấn công, nhưng thân thể hắn cũng cố gắng phản kháng không làm cho chính mình phải quỳ xuống!