Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Phường thị tự do ở phía tây thành rất lớn, người mua kẻ bán tấp nập. Lý Đan Nam không hổ danh sống ở đây từ nhỏ… Hắn dẫn Vương Lâm đi thẳng một mạch vào trong phường thị. Trên mặt đất chỗ nào cũng là cửa hàng của tu sĩ. Trong phường thị ngoài các loại pháp bảo, pháp khí, đan dược, bí tịch…Cái gì cũng có. Thậm chí ở đây còn quảng cáo một số thượng cổ pháp khí, những vật có hình thù quái dị nên thu hút được rất nhiều ánh mắt tu sĩ.
 
Khi đi qua từng gian hàng, Lý Đan Nam nói rất cặn kẽ với Vương Lâm những chuyện có liên quan đến phường thị tự do. Lý Đan Nam không biết có vội vàng hay không nhưng lời nói lại rất dí dỏm. Hắn nói xong vài câu lại giới thiệu cho Vương Lâm rõ ràng:
 
-Tiền bối! Ngài thấy tên tu sĩ đầu láng kia không! Vài năm hắn mới đến đây một lần. Mà những thứ hắn bán ra đều là đồ quý hiếm.
 
-Tiền bối! Người mặc áo bào đen trắng kia đến đây chưa lâu nhưng những vật bán ra đều là hàng thứ phẩm. Hắn đã lừa được rất nhiều người không biết nhìn hàng. Trước đây vài ngày ta còn thấy có người truy sát hắn, không ngờ hôm nay vẫn còn thấy ngồi bán ở đây. Có lẽ người truy sát hắn không phải thất bại thì cũng chết rồi.
 
Vương Lâm cũng đảo mắt nhìn theo lời nói của Lý Đan Nam. Một lúc sau, Lý Đan Nam dừng chân ở một cửa hàng lớn bên hông phường thị. Hắn ôm quyền nhìn người chủ hàng, nói:
 
-Trương tiền bối còn nhớ tại hạ không?
 
Người chủ hàng kia là một lão già mặt đỏ, hắn liếc mắt nhìn Lý Đan Nam khóe miệng lộ ra một nụ cười, nói:
 
-Tiểu hoạt đầu! Ngươi trúng ý món bảo bối nào của lão phu sao?
 
Lão già nói xong thì liếc mắt về phía Vương Lâm. Nhưng ánh mắt hắn lập tức trở nên ngưng trọng, đồng tử khẽ co rút lại.
 
Với tu vi của lão chỉ liếc mắt qua đã nhìn thấy Vương Lâm không tầm thường. Lão vội vàng đứng dậy rồi cung kính nói:
 
-Tiền bối! Vãn bối là Trương Hóa Lâm, không biết tiền bối muốn mua vật gì?
 
-Khôn Mộc Thạch! - Vương Lâm nhìn lão già mặt đỏ rồi trầm giọng nói. Lão già mặt đỏ ngẩn người ra, nói:
 
-Vật đó rất xa xỉ, vãn bối cũng chỉ bán dùm cho bạn bè mà thôi. Trước khi đi hắn nói thứ này không được trả giá, không được trao đổi, chỉ bán bằng năm khối cực phẩm linh thạch. - Lý Đan Nam cười khổ, nói:
 
-Năm khối cực phẩm linh thạch.Giá này quá cao. Cực phẩm linh thạch ngoại trừ thất cấp Tu Chân Quốc, từ lục cấp Tu Chân Quốc trở xuống có thể nói là thứ hiếm có.Mà ở thất cấp Tu Chân Quốc vật này cũng là một loại tài liệu có hiệu quả tốt. Vì vậy mà người ta sẽ không bỏ ra cái giá đó để mua thứ này. - Lão già mặt đỏ thở dài nói:
 
-Vật này chào giá quá cao chỉ vì tên bằng hữu kia quá ngang ngược không chịu hạ xuống. Tại hạ cũng đành chịu. Tiền bối! Ngài xem. . - Vương Lâm hơi trầm ngâm, nói:
 
-Lấy ra cho ta xem thử.
 
Lão già mặt đỏ có chút do dự. Lão vỗ vào túi trữ vật, trên tay lập tức xuất hiện một tảng đá màu xanh. Hòn đá này chỉ bằng gan bàn tay, trên mặt có rất nhiều đường vân giống như những vết nứt, nhìn qua giống như có một thân cây đang sống ở trong đó.
 
Trên tảng đá có một vầng sáng khá mỏng bao phủ bên ngoài. Đó là một loại pháp thuật bắt buộc phải học để buôn bán ở chỗ này, nó tên là Khốn Phong Chú. Sau khi thi triển có thể đề phòng người mua dùng sức cướp vật phẩm.
 
Trừ khi tu vi của đối phương cao hơn người làm phép quá nhiều, bằng không muốn trừ bỏ pháp thuật này phải cần hơn mười lần hít thở. Nhưng mười tức đó cũng đủ để thu hồi vật phẩm.
 
Vương Lâm vung tay phải lên, vật kia lập thức bay khỏi tay lão già mặt đỏ vào tay Vương Lâm. Vòng sáng mỏng không có bất kì phản ứng nào, nó lóe lên rồi bị phá bỏ.
 
Mặt lão già biến sắc rồi âm thầm hít vào một hơi thật sâu. Lão đã biết người thanh niên trước mặt tu vi rất cao nhưng không nghĩ tới vẫn còn đánh giá quá thấp. Tu vi của người này ít nhất cũng phải là Anh Biến kỳ!
 
Vương Lâm lấy Khôn Mộc Thạch ra cẩn thận quan sát vài lần. Sau khi hắn xác định đúng là vật cần mua thì vung tay lên thu hồi vào túi trữ vật.
 
-Tiền bối. . - Sắc mặt lão già mặt đỏ trở nên khó coi.
 
Không đợi lão nói xong, năm khối linh thạch hình thoi tỏa ra bạch quang đã hiện ra rồi bay lơ lửng trước mặt.
 
Lão già mặt đỏ liếc mắt qua đã nhận ra đây chính là cực phẩm linh thạch. Lão vội vàng thu hồi rồi cẩn thận nhìn khắp bốn phía. Thấy không có mấy người chú ý mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Khi lão nhìn lại thì chỉ nhìn thấy được bóng lưng Vương Lâm đang khuất xa trong đám người.
 
Lão già mặt đỏ do dự, nửa ngày sau lão lập tức thu dọn quầy hàng rồi nhanh chóng rời khỏi Minh Hồng thành. Lão biết mình mang ngọc mắc tội, năm khối cực phẩm linh thạch đã đủ cho đám tu sĩ Hóa Thần chạy đến truy sát mình.
 
Từ trước đến nay lão không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày bán được Khôn Mộc Thạch.
 
Khi Vương Lâm đi ra khỏi phường thị ánh mắt lại đảo ra phía sau, vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Vừa rồi khi mua Khôn Mộc Thạch hắn lập tức cảm thấy có ba luồng ánh mắt như tia chớp nhìn lại.
 
-Lý Đan Nam!
 
Vương Lâm bình thản nói.
 
-Tiền bối! Có vãn bối!
 
Lý Đan Nam vội vàng bước lên phía trước rồi cung kính nói. Bộ dạng của hắn trở nên cung kính hơn lúc trước rất nhiều. Khi Vương Lâm cầm lấy Khôn Mộc Thạch làm cho nội tâm hắn chấn động.
 
-Mua bán ở đây nếu là bảo vật quan trọng sẽ dẫn đến ánh mắt của bọn trộm cướp. Nếu đã như vậy thì tại sao ở đây vẫn còn tấp nập? - Vương Lâm hỏi.
 
Lý Đan Nam vội vàng nói:
 
-Tiền bối còn có điều chưa biết! Người mua bán trong phường thị đều là những tu sĩ đại thần thông, mà cũng không phải chỉ đi đến một mình nên sẽ không sợ kẻ khác để ý.
 
-Còn những người lo lắng chuyện này sẽ tìm đến bán ở những cửa hàng lớn có uy tín. Sau khi bán xong hàng, tiền vào đến tay sẽ tránh được một số phiền phức không cần thiết.
 
-Thậm chí còn có thể đến chỗ thành chủ bỏ linh thạch ra thuê vài tu sĩ bảo vệ. Nhưng từ trước đến nay những người thấy lợi tối mắt vẫn còn nhiều lắm.
 
-Cho nên khi giao dịch chắc chắn sẽ có nguy hiểm, tất cả đều phải xem số mệnh thôi.
 
Vương Lâm cười. Lần đầu đến đây nên hắn có chút bỡ ngỡ nhưng những chuyện thế này cũng biết rất rõ. Ngày xưa ở Tu Ma Hải không phải chỉ vì hắn là người thủ hộ đan lô mà bị người ta truy sát cướp đoạt sao?
 
-Nơi đây có Mặc Tuyết Dịch không? - Vương Lâm nhìn lên bầu trời, hỏi.
 
-Mặc Tuyết Dịch. .
 
Lý Đan Nam suy nghĩ một hồi lâu, hắn hình như chưa từng nghe qua vật này, đành phải cười khổ nói:
 
-Tiền bối! Vãn bối không biết!
 
Sau khi nói xong, mắt Lý Đan Nam lại đột nhiên sáng lên, nói:
 
-Tiền bối! Tuy ta không biết Mặc Tuyết Dịch là vật gì nhưng cửa hàng Thương Thức trong Minh Tư thành tự xưng là có tất cả mọi vật, có lẽ sẽ có thứ này!
 
-Sao? Nói cho rõ ràng một chút. - Vương Lâm thu hồi ánh mắt, hắn bình thản nói.
 
-Thương Thức là cửa hàng lớn nhất trong Minh Tư thành. Nghe nói sau khi được sự ủng hộ của thất cấp Tu Chân Quốc, thì có rất nhiều cửa hàng của nó mọc lên trên Giao Dịch Tinh.
 
-Hễ là người đến cửa hàng mua bán hay đổi chác đều được bảo vệ cho đến khi đi ra ngoài tinh cầu trăm vạn dặm. Nếu như người nào có yêu cầu sẽ được đưa trở về tinh cầu sở tại! - Lý Đan Nam lập tức nói. Vương Lâm sau khi nghe xong thì gật đầu nói:
 
-Dẫn đường!
 
Lý Đan Nam cảm thấy hưng phấn trong lòng. Hắn ở Minh Tư thành rất nhiều năm mà chỉ đi qua thành bắc có hai lần, hơn nữa cũng chẳng thể đi vào cửa hàng mà chỉ dám đứng quanh quẩn ở bên ngoài mà thôi. Chỗ đó chỉ có những tu sĩ đại thần thông mới dám bước vào. Người nào không có nhiều tiền đi vào cũng chẳng mua được bất kỳ cái gì.
 
Dưới sự dẫn đường của Lý Đan Nam, hai người bay nhanh đến thành bắc. Vương Lâm liếc mắt đã nhìn thấy chín cửa hàng rộng rãi và cao chót vót giống như hoàng cung tọa lạc ở nơi đây.
 
-Tiền bối! Tòa nhà ở sâu bên trong chính là cửa hàng Thương Thị. Đây không phải là chỗ những tu sĩ bình thường có thể đi vào, sẽ có người kiểm tra… Không đợi Lý Đan Nam nói xong, chỉ thấy những cơn sóng màu xanh da trời đột nhiên xuất hiện trong hư vô rồi khuếch tán thẳng về phía Vương Lâm.
 
-Người đang đến xin dừng bước! - Một giọng nói ngạo nghễ và lạnh lùng từ trong hư vô truyền ra.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, hắn khẽ nâng tay phải vỗ nhẹ về phía trước. Một luồng quái phong lập tức bay thẳng ra rồi nhanh chóng khếch tán về bốn phía. Cuối cùng, trước mặt Vương Lâm khoảng trăm trượng, lam quang lấp lánh rồi hóa thành một người thanh niên mặc đồ màu lam. Người này vẻ mặt khó chịu, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
 
Ánh mắt Lý Đan Nam chợt lóe lên. Hắn sống ở Minh Hồng thành nhiều năm, tuy chỉ ghé qua thành Bắc hai lần và cũng từng thấy có người đi ra kiểm tra nhưng chưa bao giờ gặp tình cảnh mới bước vào đã có người trực tiếp phóng ra ngăn cản.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn bình thường, tu vi của người này tuy không đạt đến Anh Biến sơ kỳ như hắn nhưng chỉ còn nửa bước chân là tiến vào Anh Biến. Hắn đang ở trong quá trình hấp thụ tiên ngọc.
 
Tiên lực ở trong cơ thể người này cũng đủ để hắn tiến lên Anh Biến, nhưng hắn cũng đang chuẩn bị giống như Vương Lâm, chọn phương pháp thứ hai. Nếu như một khi có đủ tiên ngọc thì tiến lên Anh Biến kỳ sẽ rất dễ dàng. Người thanh niên này nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
 
-Cút!
 
Trong mắt Vương Lâm hàn quang chợt lóe, hắn tiến về phía trước một bước. Sau khi dung hợp cùng bản tôn rồi cùng với Tư Đồ Nam đấu pháp cả tháng, kinh nghiệm chiến đấu của Vương Lâm đã tăng lên rất nhiều. Đặc biệt là tốc độ của hắn. Lúc này cơ thể hắn chỉ cần khẽ động với tốc độ rất nhanh.
 
Gần như chỉ trong nháy mắt, Vương Lâm đã vọt qua khoảng cách trăm trượng, hữu quyền đấm thẳng về phía trước. Một luồng sức mạnh khổng lồ được ngưng tụ trên nắm đấm.
 
Nắm đấm không tạo ra tiếng xé gió nhưng không gian tĩnh lặng lại xuất hiện một vài vết nứt rất nhỏ, giống như muốn sụp đổ.
 
Mặt người thanh niên biến sắc, hắn không nghĩ tới đối phương chỉ là Anh Biến sơ kỳ mà một quyền lại có uy lực cỡ này. Một quyền này đừng nói là hắn, ngay cả những tu sĩ Anh Biến sơ kỳ đỉnh phong muốn đỡ cũng phải tốn một luồng tiên lực khổng lồ, nếu vô ý sẽ trọng thương ngay.
 
Hắn muốn lui về phía sau nhưng cơ thể lại bị một sức mạnh khó tin trói buộc lại khiến cho hắn căn bản không thể di chuyển được, chỉ giương mắt nhìn nắm đấm đang càng ngày càng lớn ở trước mặt.
 
Mồ hôi lạnh từ chóp mũi hắn chảy xuống, nhưng ánh mắt hắn lại không chút hoảng loạn. Hắn rõ ràng nhìn thấy tu vi của Vương Lâm là Anh Biến kỳ mà còn dám nói những lời ngông cuồng, vậy thì ở đây chắc chắn sẽ có người tu vi cao hơn có thân phận kinh người.
 
- Dừng tay!
 
Một giọng nói thản nhiên từ gian hàng thứ ba từ từ truyền ra. Theo sau còn có một đạo thanh quang, nó chẳng qua chỉ là một chén trà nhưng tốc độ lại cực nhanh. Trong chén trà ẩn chứa một luồng tiên lực khổng lồ, nó vừa xông ra đã phóng thẳng về phía Vương Lâm.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, tay phải hắn bấm pháp quyết, một đạo tiên lực lập tức ngưng tụ trên đầu ngón tay rồi lập tức vẽ ra một đường cong phóng thẳng đến chén trà. Vương Lâm khẽ hô trong miệng:
 
- Tinh Chuyển!
 
Đạo tiên lực từ ngón tay Vương Lâm thoát ra lập tức ngưng tụ lại rồi nhanh chóng xoay chuyển. Nó trở thành một vòng tròn hoàn chỉnh phóng thẳng tới rồi xuyên qua chén trà.
 
Tốc độ của chén trà lập tức khựng lại, nhưng sau đó nó lại xoay tròn rồi tạo thành một đường cong bao quanh trước người Vương Lâm ba trượng.
 
Một tiếng "A!" từ trong cửa hàng truyền ra.
 
Một quyền như tia chớp của Vương Lâm lập tức rơi vào hư không. Nhưng tên thanh niên ngông cuồng sắc mặt lại đỏ hồng một cách khác thường. Hắn phun ra một ngụm máu màu nâu, hai mắt trở nên ảm đạm rồi chầm chậm thối lui về phía sau mấy bước. Cơ thể hắn lại run lên, rồi phun ra một ngụm máu tươi.
 
Thân hình hắn chấn động liên tục, từng đạo tiên khí bạch sắc từ những lỗ chân lông trên thất khiếu điên cuồng bay ra. Chỉ trong nháy mắt, trong cơ thể hắn đã không còn một chút tiên lực nào nữa.
 
- Ngươi…Ngươi phế tiên cơ của ta!
 
Sắc mặt người thanh niên không đỏ hồng mà trở nên trắng bạch như người chết.
 
Một quyền của Vương Lâm không giết chết được tên kia nhưng lại tiêu hủy tiên cơ mà hắn vất vả lắm mới ngưng tụ được. Điều này chẳng khác gì trực tiếp làm cho tu vi của hắn đang ở bên rìa Anh Biến quay trở về Hóa Thần kỳ.
 
Vương Lâm thu quyền rồi chắp tay sau lưng. Hắn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cửa hàng đã ném ra chén trà.
 
Pháp thuật Tinh Chuyển là của Tư Đồ Nam. Nếu như trước đó ở Chu Tước Tinh, Vương Lâm đấu pháp với người khác thì pháp bảo là quan trọng nhất. Còn bây giờ sau khi trải qua một tháng rèn luyện với Tư Đồ Nam, hắn đã bắt đầu không còn ỷ lại vào pháp bảo giống như trước.
 
- Đối với tu sĩ đại thần thông chân chính, pháp bảo chỉ là những vật phụ trợ mà thôi. Thần thông pháp thuật mới là đáng sợ. Tất nhiên nếu có pháp bảo cực mạnh từ trung giai trở lên thì ngoại lệ! - Đây là những gì Tư Đồ Nam từng nói qua với Vương Lâm.
 
- Vị huynh đài này bản lĩnh thật cao cường, không biết tính danh là?
 
Một giọng nói bình thản từ trong cửa hàng truyền ra, một bóng người cao ráo chợt hiện ra theo giọng nói.
 
Đây là một người thanh niên mặc áo bào màu tím. Hắn mày kiếm mắt sáng, ánh mắt rất thâm thúy làm cho người khác không thể nhìn thấu được. Không gian bốn phía xung quanh nơi hắn đứng đột nhiên xuất hiện những cơn sóng dao động, rõ ràng hắn đã đạt đến cảnh giới phóng ra tiên lực của Anh Biến trung kỳ đỉnh phong.
 
Vương Lâm quét mắt nhìn người này, vẻ mặt hắn vẫn như thường, chậm rãi nói:
 
- Vương Lâm.
 
- Vương Lâm… Tại hạ là Bạch Vi!
 
Người thanh niên vung tay phải về phía trước, một cây quạt lông trắng đột nhiên xuất hiện trong tay, nhìn qua cũng có khí chất của một công tử.
 
Người thanh niên bị một quyền của Vương Lâm phá hủy tiên cơ đang đứng cách đó không xa. Vẻ mặt hắn tái nhợt, tập tễnh đi vài bước đến bên cạnh Bạch Vi. Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, ác độc nói:
 
- Công tử! Giết hắn đi!
 
Bạch Vi nhướng mày, hắn xoay người rồi bình thản nói:
 
- Chỗ này không có phần ngươi nói! Lui ra!
 
Tên thanh niên kia ngẩn người. Hắn nhìn Bạch Vi rồi lại nhìn Vương Lâm, trong mắt lộ ra vẻ kỳ lạ. Sau đó hắn hừ nhẹ một tiếng nhưng không nói thêm lời nào.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường. Hắn thấy tên của người kia tuy có chút nữ tính, nhưng liếc mắt đã nhìn thấy người này là nam chứ không phải nữ.
 
- Vương huynh! Hạ nhân vô lễ xin huynh đừng trách. Bạch mỗ đến từ Thiên Vận Tinh, sư môn là Thiên Vận Tông, không biết Vương huynh là người nơi nào?
 
Bạch Vi nhã nhặn cười nói, giống như tất cả mọi chuyện không vui trước đó đều tan thành mây khói. Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ kỳ dị, nói:
 
- Là một người lưu lạc, không có môn phái!
 
Bạch Vi mỉm cười rồi lắc đầu nói:
 
- Nếu Vương huynh đã không muốn nói thì tại hạ cũng không miễn cưỡng. Nếu Vương huynh có thời gian rãnh thì đến Thiên Vận Tinh một chuyến để tại hạ tận tình địa chủ!
 
Vương Lâm gật đầu rồi tiến tới trước một bước trực tiếp xuyên qua hai người phóng thẳng về phía trước. Lý Đan Nam cảm thấy kinh hoàng vội theo sát ở phía sau, sợ tai họa ập xuống đầu mình.
 
Bạch Vi vẫn nhìn theo hình bóng Vương Lâm, trong mắt hắn lộ ra ánh sáng kỳ dị. Hắn thu cây quạt trong tay lại rồi đập nhẹ lên tay trái, miệng khẽ nói:
 
- Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri… ….
 
(Trên núi có cây, cây có cành. Lòng thiếp yêu chàng, chàng biết chăng)
 
Người thanh niên bị phế tiên cơ liếc nhìn Bạch Vi một cái, vẻ cổ quái trong ánh mắt lại càng đậm.
 
Mãi đến khi hình bóng của Vương Lâm khuất hẳn trong cửa hàng cuối cùng, Bạch Vi mới thu hồi ánh mắt. Hắn nhìn sang người hầu ở bên cạnh khẽ cười nói:
 
- Không phải chỉ là tiên cơ thôi sao, khi bản công tử trở về Thiên Vận Tinh sẽ cho ngươi! Đi thôi! Ngày mừng thọ một vạn năm của sư tôn lão nhân gia đã tới, ta cũng không thể đến muộn được!
 
Hắn nói xong thì đi thẳng vào trong cửa hàng thứ ba ở phía trước. Vật hắn muốn mua không cần quý giá nhưng phải đặc biệt tinh xảo. Hắn đã đi hết tất cả các cửa hàng ở đây, chỉ còn lại cửa hàng này là chưa tìm thử.
 
Những nơi Bạch Vi đi qua thì ngoại nhân thường không được đi vào, kiểu cách ngang ngược như vậy truyền cả lên người tôi tớ, nên mới có cảnh tượng ngăn cản Vương Lâm tiến vào thành Bắc.
 
Vương Lâm bước chân vào cửa hàng Thương Thị. Đây là một toà cung điện khổng lồ và vô cùng xa hoa. Trong đại điện đập vào mắt là chín mươi chín bức tượng được điêu khắc từ linh thạch.
 
Một luồng linh khí nồng đậm đập thẳng vào mặt, khiến cho Lý Đan Nam trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng ở trước mắt. Từ khi hắn được sinh ra đến giờ chưa từng thấy luồng linh lực nồng đậm thế này ở bất kỳ địa phương nào.
 
Lý Đan Nam do dự một chút, hắn cắn răng ngồi xuống thổ nạp mặc kệ Vương Lâm muốn làm gì thì làm.
 
Vương Lâm nhìn một loạt tượng người được sắp xếp chỉnh tề trước mặt. Tất cả đều là tượng con gái dịu dàng và xinh đẹp như tiên, mỗi bức tượng có một vẻ khác nhau nhưng đều xinh đẹp tuyệt vời.
 
Trong tay mỗi bức tượng đều cầm một hộp gấm, bên trên đặt đủ loại linh đan pháp bảo kỳ lạ, nói chung là cái gì cũng có.
 
Lúc này một tiếng cười thanh như chuông bạc từ trong hư vô truyền ra. Ngay sau đó, một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người từ trên cầu thang đi xuống. Nàng đảo đôi mắt đẹp qua rồi dừng lại trên người Vương Lâm.
 
Người phụ nữ này mặc một bộ đồ trắng như tuyết và một chiếc váy dài chấm đất, dưới tà váy có rất nhiều tầng được thiêu những đóa hoa cà độc dược, hiện ra rất rõ trên nền trắng.
 
Mái tóc giống như những sợi tơ mềm mại được thả dài xuống phía sau lưng. Trên mái tóc có cài ba cái trâm thủy tinh có hai màu tím và trắng. mỗi lần bước đi suối tóc lại uốn lượn giống như những con sóng nhấp nhô. Ba miếng màu tím nhạt mỏng như cánh ve cở ngón tay út ở bên dưới mắt trái chốc chốc lại chớp động ánh sáng làm khuôn mặt trở nên xinh đẹp như tranh.
 
- Hoan nghênh đạo hữu đến với cửa hàng Thương Thị.
 
Giọng nói của cô gái ngân nga và du dương như chim Hoàng Anh. Vẻ đẹp của nàng có thể nói là tuyệt luân, nhưng ánh mắt của Vương Lâm chỉ đảo qua những miếng dán mỏng màu tím dưới mắt trái của nàng.
 
Với nhãn lực của hắn có thể dễ dàng nhìn thấy những mảnh nhỏ đó là một loại pháp bảo.
 
Ngay cả chín đóa hoa cà độc dược trên quần áo của nàng cũng là một loại pháp bảo hiếm có.
 
Ba cái trâm cài tóc trên đầu nàng chắc chắn cũng là pháp bảo. Trên người cô gái này đều là bảo vật, có thể thấy rõ mức độ xa hoa ở chỗ này như thế nào.
 
- Ở đây có Mặc Tuyết Dịch không?
 
Ánh mắt Vương Lâm nhìn thẳng, bình thản nói.
 
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!