Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Lão nhân thở hổn hển, vung tay lên nói:
 
- Được, cũng đã cảm ngộ ý cảnh rồi! Ngươi trở về đi, nhớ rõ phải nhanh chóng đạt đến Hoá Thần kỳ, rồi điêu khắc tượng gỗ cho ta!
 
Nói xong, hắn liền xoay người chuẩn bị rời khỏi.
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút, mắt thấy lão nhân đang định đi xa, mở miệng nói:
 
- Tiền bối, Tổ linh bài kia là vật gì?
 
Lão nhân quay đầu lại liếc nhìn Vương Lâm một cái, đắc ý cười nói:
 
- Cái đồ bỏ đi kia không tính cái gì, nơi này ta còn nhiều lắm!
 
Nói xong, từ trong túi trữ vật hắn xuất ra một đống lớn đầy đủ các loại lệnh bài, tiếp tục nói:
 
- Đây là Thiên Độn môn, đây là Linh Vụ tông, đây là Tứ cấp tu chân quốc Ma tộc, đây là Ngũ cấp tu chân quốc… Vương Lâm ngơ ngác nhìn lão nhân giới thiệu lần lượt từng cái lệnh bài, trên mặt ngày càng hiện lên vẻ đắc ý. Cảnh tượng này như thể những vật trong tay lão chỉ là những món đồ chơi mà thôi!
 
Cuối cùng tay phải của lão vừa lật, xuất ra một cái lệnh bài trống rỗng, nói:
 
- Ngoại trừ những cái đó, ngươi muốn lệnh bài của môn phái nào ta đều có thể chế tạo cho ngươi! Ha ha! Mấy năm nay, lão tử không biết đã bán được bao nhiêu thứ này. Ngươi có thể đi hỏi, danh tiếng của ta cũng không phải nhỏ. Ngươi có muốn mua một cái không? Lệnh bài của chưởng môn Bạch Vân tông thì thế nào?
 
Vương Lâm trầm mặc liếc nhìn lão nhân một cái,xoay người rời đi.
 
Lão nhân ở lại phía sau hò hét cả buổi rồi sau đó nói mấy câu, đem số lệnh bài này thu hồi lại hết, nói:
 
- Mấy thứ này là hàng dự trữ của lão tử, hừ, ngươi không biết hàng thì ta sẽ không bán cho ngươi!
 
Vương Lâm một đường đi thẳng, sau khi về tới cửa hàng, hắn khoanh chân ngồi ở bên cạnh lò lửa, bốn phía là một mảnh yên tĩnh. Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, trong đầu hắn hiện ra ý cảnh khác nhau của ba vị Hoá Thần kỳ tu sĩ. Dần dần, cả người hắn chìm đắm bên trong, lẳng lặng cảm ngộ.
 
Tuyệt tình ý cảnh của trung niên văn sĩ, an nhàn ý cảnh của lão bà, tuế nguyệt ý cảnh của lão giả mặc thanh sam lần lượt quanh quẩn trong đầu Vương Lâm. Dần dần, Vương Lâm mơ hồ hiểu ra một chút. Những ý cảnh này bắt nguồn từ những nhân sinh quan khác nhau trong khi lĩnh ngộ thiên đạo mà đạt được.
 
Như vậy, ý cảnh của mình rốt cuộc là cái gì đây… Vương Lâm nhắm hai mắt lại, giờ khắc này cả người bỗng nhiên thay đổi. Một hồi lâu sau, Vương Lâm mở hai mắt ra, cầm lấy một đoạn gỗ, tay phải huy động khắc đao.
 
Vụn gỗ bay tán loạn, khắc đao trong tay hắn như nước chảy mây trôi, không có chút nào dừng lại. Dần dần, trên khối gỗ điêu khắc dần hiện ra hình một người với một tay bấm quyết.
 
Hai mắt Vương Lâm lộ ra vẻ chuyên chú. Tại thời khắc này, mọi thứ xung quanh đều không thể ảnh hưởng đến nội tâm của Vương Lâm. Những thứ trong đầu hắn, trong mắt hắn đều là tuyệt tình ý cảnh của trung niên văn sĩ kia.
 
Gỗ vụn trên mặt đất mỗi lúc một nhiều, khắc đao trong tay Vương Lâm cũng ngày càng nhanh, cuối cùng chỉ còn thấy được tàn ảnh. Một lúc lâu sau, tay phải Vương Lâm đột nhiên dừng lại, khắc đao trong tay đột nhiên gãy đôi, đoạn mũi nhọn của khắc đao xẹt ra như một tia sáng, xoay tròn đâm vào giá gỗ phía trên, phát ra từng trận âm thanh vù vù.
 
Đối với hết thảy những điều này Vương Lâm cũng không chút để ý, đôi mắt nhìn vào tượng gỗ mà hắn vừa điêu khắc nên. Bức tượng này dĩ nhiên đã thành hình của trung niên văn nhân rất sống động, tay phải bấm quyết, trên người bao phủ một cỗ khí tức tuyệt tình. Chẳng qua cỗ khí tức này vẫn chưa lộ ra ngoài mà hoàn toàn thu liễm bên trong!
 
Vương Lâm chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm ngộ hồi lâu, nhẹ nhàng đặt bức tượng trung niên văn sĩ xuống mặt đất.
 
- Vẫn còn thiếu một chút!
 
Vương Lâm lẩm bẩm.
 
Khác nhau cơ bản là để thể hiện được ý cảnh tuyệt tình kia Vương Lâm chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực của chính mình, tuy nói cuối cùng cũng điêu khắc thành công nhưng so với ý cảnh tuyệt tình chân chính của người văn sỹ trung niên thì vẫn còn sự khác biệt.
 
Vương Lâm nhìn vào dao khắc đã bị gãy trong tay, trầm ngâm một chút rồi cánh tay phải vung lên, nửa đoạn còn lại nằm trong tay bay ra rơi xuống trên giá gỗ ở một bên. Tiếp theo hắn lại cầm lấy một đoạn gỗ, dùng ngón tay làm đao tiếp tục khắc tiếp.
 
Thời gian trôi qua, năm tháng thấm thoắt, trong nháy mắt lại đã qua mười năm!
 
Trong mười năm này, vẻ bề ngoài của Vương Lâm dĩ nhiên đã trở nên già hơn, bên trong mái tóc mai của hắn có điểm một ít sợi tóc bạc, dáng người thẳng tắp cũng đã hiển lộ cái lưng còng. Thoạt nhìn cả người giống như già yếu sắp vào xuống mồ.
 
Ở bên trong cửa hàng, tượng điêu khắc gỗ càng ngày càng ít. Trong thời gian mười năm này, Vương Lâm chỉ thực hiện được một thành phẩm tượng gỗ điêu khắc, đó là một bà lão Bạch Vân tông năm nào.
 
Trên thực tế tượng gỗ điêu khắc bà lão từ chín năm về trước hắn đã chế tác được hoàn toàn. Tuy nói cùng với tượng gỗ điêu khắc người văn sỹ trung niên kia giống nhau nhưng cũng có sự chênh lệch, không thể đạt tới sự hoàn mỹ. Điều này Vương Lâm biết, đây là bởi vì mình chưa đạt tới cơ sở của tu vi Hóa thần.
 
Điều khiến chín năm sau đó Vương Lâm không có chế tác thêm tượng điêu khắc gỗ, nguyên nhân là ông lão áo xanh!
 
Hắn bất kể như thế nào cũng không có phương pháp điêu khắc tượng gỗ trên, khắc ra được ý cảnh mang đậm dấu vết của năm tháng trên ông lão này. Chín năm, trong suốt chín năm, Vương Lâm thủy chung không thể thành công.
 
Tuy nói rằng dĩ nhiên hắn khắc đi khắc lại vô số tượng gỗ điêu khắc ông lão kia, nhưng không có một bức nào có thể ẩn chứa được ý cảnh. Cuối cùng đều bị hắn hóa thành tro bụi.
 
Một ngày nọ, Vương Lâm nhìn vào bức tượng gỗ điêu khắc ông lão áo xanh trên tay, than nhẹ một tiếng, tay phải nhấc nhẹ một cái tức thì tượng gỗ tiêu tán thành tro. Trầm mặc một chút, hắn đứng người lên, chậm rãi ra mở cửa cửa hàng.
 
Ánh mặt trời dịu dàng dừng lại ở trên người hắn, Vương Lâm cầm một chiếc ghế ngồi ở cửa, lẳng lặng nhìn người qua đường đi lại. Đối diện bên đường là một cửa hàng bán dụng cụ sắt. Cửa hàng này trong chín năm vừa qua đã mở rộng ra được mấy lần.
 
Không bao lâu, một đứa bé bốn tuổi từ bên trong cửa hàng dụng cụ sắt thò đầu ra khỏi cửa. Nhìn thấy Vương Lâm lập tức cái miệng nhỏ nhắn kêu lên, bước chân chạy nhanh đến bên người Vương Lâm, trên tay đứa bé còn mang theo một bầu rượu. Đưa cho Vương Lâm xong, nói giọng thỏ thẻ:
 
- Vương gia gia, đây là cháu trộm rượu đưa đến cho ông đấy. Đường của cháu đâu?
 
Vương Lâm trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười thoải mái, tay phải vừa lật, trong tay đã xuất hiện một viên thuốc như ngón tay cái. Sau khi đưa cho đứa bé xong liền cầm bầu rượu uống một ngụm.
 
Đứa bé vội vàng nuốt vào trong miệng, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn, hai tay chống cằm tò mò hỏi:
 
- Vương gia gia, rượu này uống tốt lắm sao? Cháu nhìn thấy ông ngày nào cũng uống.
 
Vương Lâm mìm cười. Lúc này từ cửa hàng bán dụng cụ sắt một người đàn ông khỏe mạnh đi ra, từ tướng mạo người đàn ông này mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của thiếu niên kháu khỉnh khỏe mạnh năm đó. Hắn nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ cảm hoài, lập tức tiến lại gần, trong miệng giọng điệu thân thiết nói:
 
- Vương thúc, hôm nay không thể uống nữa!
 
Vương Lâm cười ha hả nói:
 
- Tốt, phải uống một chén chứ. Hôm nay còn chưa uống. Đại Ngưu, cha ngươi thế nào rồi?
 
Đại Ngưu trên mặt lộ ra sự ảm đạm nói:
 
- Vẫn bệnh cũ, không có việc gì.
 
Vương Lâm thầm than một tiếng, sự luân hồi của phàm nhân hắn không thể can thiệp vào. Sinh, lão, bệnh, tử vốn là một bộ phận của thiên đạo. Đại Ngưu tại sáu năm về trước và cô gái chưởng quầy của tiệm may thành thân, đứa bé kia chính là con của hắn.
 
- Vương gia gia, ông còn chưa trả lời cháu, rượu này rốt cuộc uống vào tốt chỗ nào ạ.
 
Đứa bé không đồng ý theo sau túm lấy cánh tay Vương Lâm truy hỏi.
 
Đại Ngưu nhìn Vương Lâm, than nhẹ một tiếng rồi nói:
 
- Vương gia gia của ngươi uống không phải là rượu mà là lẽ đời… Vương Lâm quay đầu liếc mắt nhìn Đại Ngưu một cái, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, vỗ vỗ cánh tay hắn nói:
 
- Đại Ngưu, mang theo đứa nhỏ trở về đi. Ta ra đầu phố đi dạo.
 
Đại Ngưu cầm lấy bầu rượu trong tay Vương Lâm đặt vào trong cửa hàng điêu khắc tượng gỗ, theo sau đóng cửa lại nói:
 
- Thúc vừa rồi đã đáp ứng cháu rồi, hôm nay không uống nữa.
 
Vương Lâm cười cười đứng dậy đi ra hướng đầu phố, trông bóng dáng hắn tập tễnh, đầy vẻ xế chiều.
 
Đại Ngưu than nhẹ một tiếng, kéo bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ về trong cửa hàng bán dụng cụ sắt. Đứa bé cao hứng hé miệng nói với Đại Ngưu:
 
- Cha, Vương gia gia cho con đường, ăn rất ngon, mỗi lần ăn xong toàn thân đều có cảm giác ấm áp, thoải mái.
 
Vương Lâm đã đi lại trên đường này hơn mười năm rồi. Bỗng thấy một đám chưởng quầy của các cửa hàng không biết lấy tin tức từ chỗ nào đều từ trong cửa hàng đi ra, nét mặt vội vã chạy đến bên cạnh Vương Lâm thấp giọng cầu xin.
 
- Vương chưởng quầy, người xem dạo này kinh doanh không được tốt lắm. Tháng sau, tháng sau tôi nhất định đem tiền đất đến để trả!
 
Đây là chưởng quầy cửa hàng tạp hóa người mới chuyển tới đây ba năm về trước.
 
- Đúng vậy, Vương lão đáng kính ạ. Hiện tại công việc kinh doanh thật sự không được tốt lắm ạ, ngài có thể hoãn được mấy ngày không?
 
Lại là chưởng quầy của nhà trọ năm đó, một người mập mạp.
 
Các thanh âm như thế lục đục truyền đến, Vương Lâm cười khổ nhìn một vòng. Hắn cũng không biết tại sao lại như thế này, ở đây mười năm không ngờ vô tình mà tất cả mọi người trên phố này gần như đều nợ bạc của hắn.
 
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!