Ở một nơi nào đó trong thành phố.
- Cái gì? Anh vẫn chưa giết được cô ta…Sao anh nói rằng anh chắc chắc có thể hoàn thành việc trong hôm nay cơ mà. Đồ vô dụng…Chỉ vì có người xen vào anh liền chạy trốn, còn nói không phải anh vô dụng…Vậy người đàn ông đó là ai mà anh phải sợ như vậy?
Phó Dương Mai đang ngồi trò chuyện cùng với mẹ của mình thì có cuộc gọi tới nhìn thấy tên hiển thị tưởng rằng hắn sẽ báo tin tốt nhưng không ngờ hắn ta nói không thể hoàn thành nhiệm vụ được. Nghe hắn kể là có người giúp đỡ nên mới không thể giết được, cô ta cũng muốn biết tên đó là ai lại ngăn cản chuyện tốt của cô ta. Nhưng khi vừa mới nhắc đến tên cô ta liền xanh mặt. Vội vàng ngắt máy, cô ta sợ đến nỗi câm nín không nói được lời nào. Mẹ cô ta thấy vẻ mặt con gái mình đang hoảng sợ thì hỏi.
- Sao thế? Chỉ là không thành công 1 lần thôi mà. Cũng đâu phải không còn cơ hội.
- Không phải đâu, mẹ. Hình như chúng ta phạm sai lầm rồi. _ Phó Dương Mai sợ hãi nhìn mẹ của mình.
- Chúng ta phạm sai lầm? Con có bị làm sao không đấy? Rốt cuộc trong điện thoại tên kia đã nói gì mà con lại sợ đến vậy? _ Phó phu nhân cảm thấy khó hiểu.
- Hắn nói lúc hắn ra tay sắp thành công thì đột nhiên có người xen vào. Hắn nói…hắn nói…người đó…người đó là… _ Phó Dương Mai lắp bắp trả lời.
- Rốt cuộc người đó là ai? _ Phó phu nhân hối thúc con gái mình.
- Người đó là…Tề Bạch.
Phó Dương Mai cuối cùng cũng nói ra được cái tên, mẹ cô ta cùng giật mình khi nghe đến Tề Bạch. Tuy rằng nói Hứa gia và Tề gia ngang bằng nhau, nhưng trong những năm gần đây Tề gia đã phát triển hơn rất nhiều nên chưa thể chắc chắn được rằng Hứa gia có thể đấu lại Tề gia chứ đừng nói đến Phó gia. Phó phu nhân cũng bắt đầu cảm thấy lo sợ.
- Cô ta rốt cuộc làm sao lại quen biết với Tề gia? Hay cô ta là người của Tề gia? Không…không đúng, nếu cô ta là người của Tề gia thì đã được thông báo từ trước rồi chứ không thể nào im lặng như vậy?
- Mẹ, chúng ta phải làm sao đây? _ Phó Dương Mai lo lắng.
- Mẹ cũng không biết nhưng mẹ đang nghĩ…nếu như cô ta thực sự là người của Tề gia thì không lí nào chúng ta lại không biết được. Trong chuyện này nhất định có ẩn tình gì đó? Phải rồi, con thường qua lại với mấy vị tiểu thư nhà khác có thấy nhắc đến chuyện đính hôn hay kết hôn gì của Tề gia không? _ Phó phu nhân nắm lấy tay con gái mình hỏi.
- Con…con không rõ lắm. _ Phó Dương Mai vì sợ hãi nên không nhớ được gì.
- Con ráng nhớ lại xem. Chuyện này rất quan trọng, không thể để sót được. _ Phó phu nhân hối thúc.
- Để…để con nhớ lại…đúng rồi, con có từng nghe nói qua, con dâu mà Tề phu nhân ưng ý nhất là con gái của Lữ gia – Lữ Lan, mấy năm qua cũng thường qua lại. Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy tổ chức lễ đính hôn hay kết hôn gì cả. Thực sự chỉ là nghe nói thôi chứ con không chắc chắn lắm.
- Có còn tốt hơn không. Ít nhất chúng ta có thêm đồng minh để diệt trừ cô ta. Để cô ta sống thêm ngày nào thì chúng ta không thể yên tâm được ngày đó.
Phó phu nhân trở nên thâm độc hơn trong ánh mắt nhưng Phó Dương Mai vẫn cảm thấy sợ. Đơn giản, bởi vì lúc trước Hứa phu nhân cũng là mẹ chồng của cô ta đã từng căn dặn cô ta không được gây hấn với Tề gia dù là bất cứ chuyện gì cũng không được. Cô ta vì để có thể ngồi vững vị trí thiếu phu nhân của Hứa gia nên đương nhiên sẽ nghe theo. Hơn nữa, cô ta và Tề gia cũng chẳng có chuyện gì liên quan đến nhau cả nên không cần thiết phải lo lắng gì cả. Nhưng bây giờ mọi chuyện lại khác, cô ta muốn hại Hạ Tố Vy người đang có quan hệ qua lại với Tề Bạch nếu một khi chuyện bị bại lộ cô ta sẽ khó nói với Hứa phu nhân. Nhưng nếu sự thật năm đó được phơi bày thì cô ta càng sợ hơn nên chỉ đành nghe theo mẹ cô ta.
Tại một quán cà phê nào đó, Lữ Lan đang ngồi đối diện với mẹ con Phó Dương Mai, cô ta tao nhãn cầm ly nước của mình uống một ngụm rồi mới nhìn 2 người đối diện mình nói.
- Thế…các người hẹn tôi ra đây để làm gì?
- Chúng tôi nghe nói Lữ tiểu thư đây sắp được làm Tề thiếu phu nhân rồi nhưng lại có người cản trở cô, đúng không? _ Phó phu nhân đi thẳng vào vấn đề.
- Ai nói với các người là tôi đang bị cản trở? _ Ánh mắt Lữ Lan dao động nhưng cô ta vẫn làm ra vẻ như không có gì mà trừng mắt với Phó phu nhân.
- Không có ai nói cả. Chúng tôi chỉ tận mắt chứng kiến, tổng tài của Tề thị hạ mình lái xe cho một người phụ nữ khác, mà cô thì đến cả ngồi cùng xe với anh ta cô còn chưa được ngồi. _ Phó phu nhân ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Lữ Lan.
- Nói đi các người muốn gì ở tôi. _ Lữ Lan ngồi thẳng dựa vào ghế.
- Không muốn gì cả. Chúng tôi chỉ muốn hợp tác với Lữ tiểu thư cùng nhau giải quyết người phụ nữ đó mà thôi.
- Muốn hợp tác với tôi? _ Lữ Lan nghi ngờ.
- Không giấu Lữ tiểu thư, cô ta biết được một bí mật không nên biết nên chúng tôi nhất định phải diệt trừ cô ta càng sớm càng tốt. Biết được, Lữ tiểu thư cũng rất ghét cô ta nên mới tìm đến cô để kết đồng minh. Chúng ta cùng nhau xử lý cô ta, một khi mọi chuyện thành công, cô có được vị trí mình mong muốn, chúng tôi cũng giữ được bí mật. Sau đó chúng ta đường ai nấy đi, không quen biết nhau. Đều có lợi cho đôi bên cả, không phải sao?
Phó phu nhân rất tự tin nói lên quan điểm của mình cho Lữ Lan biết. Cô ta cũng ngồi suy nghĩ một chút.
- Tôi biết các người là người của Hứa gia. Làm sao tôi dám chắc là các người không có ý đồ gì xấu với Tề gia. Dù sao Hứa gia cũng đã ẩn danh nhiều năm nay, sao tôi có thể tin tưởng các người được chứ?
- Chuyện này thì cô không cần lo. Mẹ chồng tôi từng căn dặn không nên gây thù với Tề gia, hơn nữa nếu Hứa gia muốn đối đầu với Tề gia thì đã làm từ lâu chứ không chờ đến bây giờ.
Phó Dương Mai bây giờ mới mở miệng trả lời một cách chắc chắn. Lữ Lan đưa mắt nhìn cô ta một hồi mới nhếch miệng cười mà nói.
- Được thôi, tôi đồng ý hợp tác với các người. Nhưng tôi cảnh báo trước, nếu các người nuốt lời thì tô tuyệt đối sẽ không tha cho các người.
- Đương nhiên, hợp tác vui vẻ.
- Hợp tác vui vẻ.
2 bên bắt tay nhau thành lập liên minh chỉ với mục đính duy nhất là hãm hại Hạ Tố Vy, mà cô thì không hề hay biết mình đang gặp nguy hiểm. Nhưng đột nhiên thêm một người xuất hiện, hơn nữa người đó là người mà Lữ Lan và mẹ con Phó Dương Mai đều không ngờ tới.
- Nếu không ngại cho tôi tham gia nữa.
Vậy là đồng minh không chỉ có 2 mà là 3.
Trời bắt đầu tối dẫn, cửa hàng áo cưới cũng ngừng đón khách để tiếp đón một vị khách đặc biệt, Hạ Tố Vy cũng một vài nhân viên trong cửa hàng tích cực chuẩn bị, mọi người trong cửa hàng đều rất bận rộn để sắp xếp mọi thứ sẵn sàng trước khi những vị khách quan trọng đến.
Một hàng xe đậu trước cửa, từng người một lần lượt xuống xe, Quý Mễ Thất đang rất háo hức. Phong Diệm Minh chỉ vừa mới xuống xe đã ôm lấy vợ mình.
- Em vui vẻ đến vậy sao?
- Tất nhiên rồi. Em chờ ngày này đã lâu, được mặc chiếc áo cưới trong mơ do người em hâm mộ nhất làm ra. Bây giờ em rất hồi hộp không biết chiếc áo cưới có hợp với em không nữa? _ Quý Mễ Thất hào hứng.
- Đương nhiên sẽ hợp với em rồi. Đừng lo lắng, cho dù em mặc cái gì thì em vẫn là đẹp nhất.
Phong Diệm Minh không giấu được tình yên của mình mà cưng chiều Quý Mễ Thất mà vô tình nhét cơm chó cho những người xung quanh. Mạc Dung Giai và Diêu Phương Hoa khinh thường ra mặt nói với 2 người đang trong cái khung hình màu hồng trái tim bay phất phới kia.
- Xin lỗi đã chia rẽ đôi uyên ương, nhưng có thể thôi rải cơm chó mà vào trong được không?
- Chịu hết nỗi 2 người rồi, còn đứng đây xem 2 người nữa thì tối nay khỏi ăn cơm mất.
Quý Mễ Thất ngượng đến đỏ mặt, Phong Diệm Minh cũng chẳng để tâm. Nhưng bây giờ còn có người sốt ruột hơn, Tề Bạch không chờ nổi nữa mà hối thúc.
- Nói chuyện xong rồi chứ? Vào được chưa?
- Ây dô, nóng ruột muốn gặp người tình trong mộng chứ gì? Còn bày đặt ra vẻ ngầu nữa chứ?
Trạch Phỉ được cơ hội liền chọc Tề Bạch thì ngay lập tức nhận được cái trừng mắt của anh khiến anh ta ngay lập tức dơ tay đầu hàng nhưng miệng vẫn cười hề hề. Ngay sau đó, Lauren từ trong cửa hàng bước ra để đón tiếp.
- Xin chào, đôi tân nhân. Tôi không đến trễ để đón tiếp các vị chứ?