Đây, cậu hài lòng chưa?
Vừa nói, Hạ Tố Vy vừa giơ điện thoại hiển thị đoạn đối thoại tin nhắn của cô và Tề Bạch cho Vân Tưởng Tuyết xem. Lúc nãy, khi cô nói bài bào là nhắm vào Tề Bạch thì Vân Tưởng Tuyết nằng nặc đòi cô hỏi thăm bên anh có ổn hay không? Nhưng cô nói rằng chỉ là một bài báo mà thôi, anh sẽ giải quyết được mà cô bạn lại không tin. Nhưng nói đi phải nói lại, bình thường khi gặp phải chuyện này thì ai cũng phải lo lắng run rẩy. Thế nhưng, cô lại rất bình tĩnh, dường như cô rất tin tưởng anh sẽ giải quyết tốt mọi chuyện.
Vân Tưởng Tuyết nhìn màn hình xong thì mới thở phào nhẹ nhõm. Cô thấy vậy liền nhăn mày.
- Sao cậu lại quan tâm chuyện này như vậy? Hình như đâu liên quan đến cậu.
- Cậu còn hỏi. Hơn một nửa kinh tế của thành phố này là do Tề thị nắm lấy. Nếu thực sự Tề thị xảy ra chuyện thì cả thành phố bị biến động. Lúc đó ngay cả cửa hàng của cậu cũng bị ảnh hưởng. _ Vân Tưởng Tuyết tuy là luật sư nhưng chuyện liên quan đến thương giới thì cũng khá am hiểu.
- Vậy sao? Nhưng mà giờ không phải ổn rồi sao? Sao cậu vẫn còn lo lắng vậy? _ Hạ Tố Vy vẫn không hiểu lắm.
- Tớ chỉ sợ đây là màn khởi đầu mà thôi. Dù sao thương trường như chiến trường, tất cả đều không từ thủ đoạn mà giành cho bằng được thứ mình muốn. Hơn nữa Tề thị lớn mạnh như vậy, cây to thì hứng gió. Nhất định có nhiều người muốn chiếm Tề thị.
Hạ Tố Vy gật gù coi như đã hiểu. Vân Tưởng Tuyết vẫn không ngừng lo lắng mà nắm tay cô nói.
- Mà cậu sau này nhớ cẩn thận một chút?
- Tại sao? _ Cô không hiểu.
- Nếu chuyện này là có người sắp đặt vậy thì nhất định đã biết cậu là ai, còn biết Tề Bạch đang theo đuổi cậu, nhất định sẽ lợi dụng cậu để uy hiếp anh ta. Như vậy cậu sẽ gặp nguy hiểm. _ Vân Tưởng Tuyết giải thích.
- Nhưng bắt tớ để làm gì chứ? Lỡ may tớ không quan trọng với anh ta như cậu nghĩ thì sao?
- Vậy thì càng nguy hiểm hơn. Chỉ sợ bọn xấu không đạt được mục đích liền giết người diệt khẩu.
- Không đến mức đó chứ. _ Hạ Tố Vy hơi sợ khi bị Vân Tưởng Tuyết cảnh báo.
- Đến mức đó đấy. Dù sao lòng người hiểm ác, cậu đề phòng vẫn tốt hơn.
Vân Tưởng Tuyết làm luật sư chứng kiến gần như toàn bô việc xấu mà trên đời này xảy ra nên tính cẩn trọng khá cao. Nhưng Vân Tưởng Tuyết nói cũng đúng, dù thế nào thì đề phòng bất trắc vẫn hơn.
Một bên khác, Lữ Lan đọc được bài báo đó liền tức giận ném điện thoại vào tường khiến điện thoại bị vỡ toang. Sau đó thì gào thét điên cuông.
- Tiện nhân, tiện nhân. Sao cô không ở nước ngoài còn về đây làm gì? Không được, cứ như vậy thì anh Bạch sẽ bị cô ta quyến rũ mất. Mình nhất định phải làm gì đó, không thể để cô ta toại nguyện.
Xong lại tức tốc thay đồ, cầm túi xách mà đi ra ngoài, chạy thẳng đến nhà cũ Tề gia.
Tào Nghi cũng đang rảnh rỗi không có gì làm ngồi trong phòng khách uống trà thì nghe quản gia nói là Lữ Lan đến. Bà liền vui vẻ đón tiếp.
- Tiểu Lan đến chơi đó à? Mau vào đi. Nào, ngồi xuống chúng ta nói chuyện một chút rồi cùng đi dạo.
Lữ Lan nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Tào Nghi nhưng mặt lại buồn bã. Bà cảm thấy lạ mới lo lắng hỏi.
- Sao vậy Tiểu Lan? Có chuyện gì sao? Hay Tiểu Bạch làm khó con?
- Không phải…Thật ra…con đến tìm bác gái có chuyện ạ…
Cô ta ngập ngừng rồi lấy điện thoại mới mua, mở điện thoại lên rồi đưa cho Tào Nghi. Bà không hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn cầm lấy điện thoại rồi đưa lên nhìn. Khi bà đọc từ chữ từ chữ một trong bài báo càng khiến bà tức giận.
- Làm phản hết rồi. Vốn dĩ đợi nó từ từ tỉnh ngộ nhưng không ngờ người phụ nữ lại vô sỉ đến mức này. Dùng thủ đoạn vô liêm sỉ này hòng vọng tưởng được bước vào Tề gia hay sao? Tiểu Bạch rốt cuộc nó đang nghĩ cái gì vậy? Lại để người phụ nữ này dắt mũi.
Đạt được mục đích, Lữ Lan thầm cười trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn buồn bã không nói. Tào Nghi nhìn thấy bộ dạng này của cô ta thì thấy thương mà an ủi.
- Tiểu Lan, cảm ơn con. Nếu con không nói cho ta biết thì ta sẽ không biết được bộ mặt thật của con hồ ly tinh này.
- Không có gì đâu, bác gái. Nhưng phải làm sao đây? Anh Bạch đã bị cô ta mê hoặc rồi, bây giờ chúng ta nói gì cũng không nghe. _ Lữ Lan ra vẻ bất đắc dĩ.
- Còn không phải là muốn tiền thôi sao? Chúng ta cho cô ta là được chứ gì. Quản gia, điều tra người phụ nữ gần đây Tiểu Bạch qua lại. Tôi muốn toàn bộ thông tin của cô ta.
Quản gia nhận lệnh rồi quay người rời đi làm việc. Lữ Lan ánh mắt thâm độc nhưng không một ai nhìn thấy.
Trong văn phòng, Tề Bạch đang ngồi làm việc thì điện thoại đổ chuông. Anh nhìn tên hiểu thị trên màn hình mà nhíu mày rồi nhất nút nghe.
- Alo…
- Thiếu gia, phu nhân đã biết chuyện bài báo đó và giờ đang sai người điều tra cô Hạ.
Tiếng một người đàn ông phát. Là người anh cài bên Tào Nghi từ sau khi bà biết chuyện của Hạ Tố Vy. Tuy rằng mẹ anh rất nóng tính nhưng anh tin mẹ anh sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng, chỉ sợ bên cạnh bà lúc nào cũng có Lữ Lan đầy mưu mô mà bà một khi đã tin người thì sẽ không bao giờ nghi ngờ người đó mà nghe răm rắm, rất dễ bị lời dụng. Nên anh đành sai người theo dõi bà, đề phòng bất trắc xảy ra.
Ngay khi vừa nghe người kia báo cáo thì anh liền nhíu mày.
- Là ai đã cho bà ấy biết.
- Dạ, là Lữ Lan tiểu thư.
Quả nhiên là cô ta. Một ngày cô ta không gây sóng gió thì không chịu được hay sao?
- Tôi biết rồi. Cậu tiếp tục theo dõi. Bà ấy có hành động gì thì lập tức báo tôi biết.
- Vâng.
Kết thúc cuộc gọi, Tề Bạch liền gọi Giang Lục vào văn phòng.
- Tề tổng, anh cho gọi tôi.
- Cậu đi phong tỏa mọi tin tức về Tiểu Vy, không được để mẹ tôi biết về cô ấy.
- Vâng.
Nhận lệnh xong Giang Lục liền rời đi, anh lại gọi tiếp Giang Ngũ vào đưa cho anh ta một danh sách.
- Cậu đặt lịch hẹn giúp tôi đến những nơi này, rồi để trống lịch cho tôi ngày hôm đó.
- Đây là…_ Giang Ngũ nhìn danh sách toàn tên trường tiểu học cảm thấy hơi lạ.
- Còn có…sắp xếp giúp tôi vài thứ.
Tề Bạch cắt ngang lời nói của Giang Ngũ, gương mặt anh hơi đượm buồn.
Hôm nay là ngày tái khám của Đại bảo,vì vẫn chưa tới lượt mình nên Hạ Tố Vy và Đại bảo đang ngồi chờ ở hàng ghế trước cửa phòng khám của bác sĩ. Đột nhiên cậu nắm lấy áo của cô.
- Mommy, con khát nước.
Nghe vậy, Hạ Tố Vy liền nhìn xung quanh nhưng không thấy máy bán nước tự động gần đó. Chỉ có lúc nãy đi ngang qua hành lang có một cái cách khá xa chỗ này, cô đành nói với con.
- Con ngồi yên ở đây không được đi lung tung, để mẹ đi mua nước cho con.
Cậu gật đầu ngoan ngoãn, rồi cô đứng lên đi mua. Đứng trước máy bán hàng tự động, cô mua một chai nước suối rồi nhanh chóng quay người về chỗ con trai. Nhưng lúc đến ngã rẽ, cô không cẩn thận va vào một người đàn ông, anh ta nhanh tay nắm lấy tay cô để cô không bị té xuống đất.
Khi bình tĩnh lại, Hạ Tố Vy liền nói với người đàn ông kia.
- Tôi xin lỗi. Tô vô ý quá.
- Không sao. Cô không bị thương là tốt rồi.
Hạ Tố Vy lúc này mới ngước nhìn người đàn ông. Anh ta cũng khá đẹp trai nhưng vẻ đẹp có hơi ma mị, có vẻ lớn hơn cô vài tuổi, chắc bằng tuổi với nhóm người Tề Bạch. Nhưng là cô cảm giác sai sao? Cứ thấy người này có vẻ rất nguy hiểm. Nhưng cô không có thời gian, cô phải quay về với con trai. Cô cúi đầu chào người đàn ông một cái rồi bước đi nhanh chóng. Người đàn ông đứng tại chỗ ngoái đầu nhìn cô nhưng lại nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Hạ Tố Vy quay trở lại ghế ngồi với con trai, nhanh tay mở chai nước cho con uống. Cậu bé có vẻ rất khát nước nên uống một hơi hết nửa chai. Chờ uống xong xuôi thì cậu mới hỏi.
- Phải rồi, mommy, mẹ có gặp người nào kỳ lạ không?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!