Hạ Tố Vy kết thúc câu nói của mình, Trạnh Phỉ lại không nói gì thêm. Anh ta suy nghĩ nếu như những gì cô nói đều là sự thật thì chuyện đó hoàn toàn có khả năng xảy ra. Nếu vậy thì cô thật sự đáng thương, lại rất kiên cường. Cô đáng thương vì phải sống trong một gia đình mà cô lại là kẻ thừa, cô kiên cương bởi vì dù bị tính kế bị hãm hại nhưng cô vẫn đối mặt để sống tiếp. Nghĩ đến đây Trạch Phỉ cảm thấy Hạ Tố Vy là một người đáng được tôn trọng. Trạch Phỉ cười thỏa mãn.
- Cảm ơn cô vì đã nói cho tôi biết sự thật.
- Phải là tôi cảm ơn anh mới đúng. Cảm ơn anh vì đã tin tưởng tôi. _ Cô cảm thấy nhẹ lòng vì mình có thể nói ra những điều mà trước kia mình không dám nói.
- Có một chuyện này không liên quan lắm nhưng tôi muốn biết.
- Mời nói. _ Hạ Tố Vy ngạc nhiên.
- Thiết kế không phải là nên làm đẹp mặc đẹp thôi sao? Tại sao cô lại khắt khe với mỗi thiết kế đến như vậy?
Trạch Phỉ đặt vấn đề. Hạ Tố Vy mỉm cười.
- Vậy anh có biết tại sao nhà thiết kế có rất nhiều nhưng nhà thiết kế áo cưới thì lại rất ít không?
Hạ Tố Vy đặt câu hỏi ngược lại mà Trạch Phỉ lại suy nghĩ rất nghiêm túc. Một hồi sau, anh ta không nghĩ ra được đáp án, anh ta chỉ đành cười gượng lắc đầu. Cô giải thích.
- Trong cuộc đời của mỗi con người khi đến tuổi trưởng thành thì sẽ chỉ có duy nhất 1 ngày cưới, cho dù sau đó họ có ly hôn và tái hôn thì ngày cưới vẫn luôn là ngày duy nhất và độc nhất. Bởi vì từ đó về sau ngày này chỉ có thể gọi là kỉ niệm ngày cưới chứ không phải là ngày cưới nữa. Mà đã là ngày đặc biệt thì cũng cần phải có quần áo đặc biệt. Chính vì biết tầm quan trọng của ngày cưới nên cho dù các nhà thiết kế có tài đến mấy cũng không đủ tự tin để hoàn thành sứ mệnh mang lại hạnh phúc cho đôi tân nhân sắp bước vào lễ đường. Kể cả là tôi hay là nhà thiết kế khác đi chăng nữa thì thứ mà chúng tôi đặt lên hàng đầu chính là niềm hạnh phúc của 2 con người sặp trở thành một gia đình. Ngày hôm đó tuy tôi biết anh không hề cố ý nói những câu nói đó nhưng anh lại không hề nhìn thấy niềm hạnh phúc của bạn anh và người bạn đời của anh ta mà nói những lời nói khiến họ lo sợ và trở nên mâu thuẫn. Trong khi đó anh lại là phù rể, vậy nên tôi mới không nhận thiết kế nữa để tránh việc 2 người bọn họ chọn một chiếc áo cưới mà không phải là áo cưới.
Nghe Hạ Tố Vy giải thích cặn kẽ ý nghĩ và vai trò của người thiết kế áo cưới, Trạch Phỉ liền cảm thấy xấu hổ khi hôm đó anh ta nói mà không suy nghĩ. Cô khi làm việc lúc nào cũng nghĩ đến hạnh phúc của người sắp mặc áo cưới vào ngày quan trọng, còn anh ta thì chỉ vì buồn chán mà nói mấy lời vô nghĩa nên hôm đó cô tức giận cũng chẳng có gì sai cả. Nghĩ vậy Trạch Phỉ lại tự cười bản thân. Nhìn cô gái trước mặt với vẻ mặt đầy sự tôn trọng nói.
- Cảm ơn cô vì đã cho tôi hiểu và cũng xin lỗi cô ngày hôm đó.
Nói xong, Trạch Phỉ định đứng lên rời đi thì Hạ Tố Vy liền ngăn lại.
- Anh chờ một lát.
Nói xong lại đứng lên đi về một kệ sách rồi lật hồ sơ tìm. Khi tìm được hồ sơ cô cần thì lại đưa cho Trạch Phỉ. Anh ta không hiểu mới lật ra xem thì phát hiện đó là bản thảo thiết kế áo cưới của Phong Diệm Minh và Quý Mễ Thất. Anh ta rất ngạc nhiên liền nhìn cô. Lúc này cô mỉm cười nói.
- Vì anh đã xin lỗi tôi một cách chân thành nên tôi không có lý do gì để từ chối nữa cả. Nhờ anh đưa bản thiết kế cho bọn họ giúp tôi. Tôi cũng sẽ bảo trợ lý liên hệ sắp xếp một buổi gặp mặt để hoàn thành bộ áo cưới này.
Trạch Phỉ nhìn bản thiết kế trong tay mừng rỡ như điên tay chân luống cuống không biết làm gì, rồi lại đưa tay về phía cô như muốn thay lời cảm ơn. Cô nhìn bộ dạng của anh ra lại muốn phì cười, khi thấy anh ta đưa tay về phía cô, cô mới đưa tay ra bắt tay anh ta. Xong thì lại vội vàng bước đi.
Trạch Phỉ sắp đến mở cánh cửa nhưng đột nhiên cánh cửa lại bật mở ra. Vì bất ngờ mà Trạch Phỉ suýt nữa bật ngửa té xuống đất. Nhị bảo, Tam bảo lại không để ý người mình suýt đâm phải mà chạy ngay đến ôm chân Hạ Tố Vy. Cô lại thấy các con mình suýt nữa gậy hại cho người khác thì lại trách mắng.
- Nhị bảo, Tam bảo. Mommy đã nói là khi vào phòng thì phải gõ cửa cơ mà. Lúc nãy 2 con suýt đụng người khác rồi kìa.
Nghe vậy thì 2 cô con gái mới quay lại nhìn người đang đứng hình khi sắp có chuyện xấu xảy ra với mình. Thấy đứng như lời mẹ nói, 2 cô bé mới ngoan ngoãn hối lỗi khoan tay.
- Tụi con xin lỗi chú.
- Không sao. Nhưng lần sau 2 con nhớ cần thận một chút nha. Lỡ đụng chúng người già hay người yếu thì không tốt đâu.
- Dạ, tụi con nhớ rồi ạ.
Thấy 2 đứa nhỏ cũng rất đáng yên lại lễ phép nên Trạch Phỉ cũng không nỡ trách mắng gì tụi nhỏ hết. Được tha thứ xong thì 2 đứa lại cười tít mắt ôm cô. Hạ Tố Vy cũng hết cách với bọn nhỏ nhưng lại thấy thiếu 1 đứa cô mới hỏi.
- Anh Đại bảo của 2 con đâu?
- Anh Dại bảo chạy chậm lắm nên đến sau. _ Nhị Bảo trả lời.
- Mommy, mẹ làm xong việc chưa? Tụi con đói quá, mẹ đưa tụi con đi ăn đi. _ Tam bảo nói tiếp.
Hạ Tố Vy nhìn lại đồng hồ thấy cũng đã tới giờ ăn mới giật mình nhìn 2 đứa con nói.
- Vậy thì mình đi ăn thôi. Đi gọi anh Đại bảo luôn.
- Không cần gọi con đâu. Con tới rồi.
Đại bảo vừa đúng lúc cũng đến vừa kịp nghe cô muốn gọi cậu. Trạch Phỉ vừa nhìn thấy thằng bé thì như sét đánh mà đứng hình. Anh ta là người lớn lên cũng với Tề Bạch và Phong Diệm Minh nên dáng vẻ lúc còn nhỏ của anh thế nào anh ta là người biết rõ nhất. Chỉ là không ngờ lại có người giống anh đến như vậy. Trạch Phỉ nhìn lại thằng bé rồi lại nhìn Hạ Tố Vy. Anh ta nhớ lúc nãy bọn nhỏ gọi cô là mẹ, vậy cha của bọn nhỏ có phải là…
- Xin lỗi nhưng tôi muốn hỏi bọn nhỏ là…
- Bọn chúng là con của tôi.
Hạ Tố Vy vẫn trả lời, chỉ là không hiểu. Không phải anh ta nên nhanh chóng đứa bản thiết kế cho Phong Diệm Minh hay sao? Trạch Phỉ liền đưa ra thắc mắc của mình.
- Vậy cha của bọn nhỏ là ai?
- Tôi là mẹ đơn thân. Tụi nhỏ là kết quả của ngày hôm đó.
Trạch Phỉ là người biết chuyện của cô nên cô không ngần ngại nói sự thật cho anh ta biết. Nghe được câu trả lời, trong mắt anh ta như không thể tin được những gì mình vừa nghe. Tề Bạch từng trải qua tình một đêm và luôn tìm kiếm cô gái đó. Hạ Tố Vy thì bị hãm hại mà xảy ra quan hệ với người đàn ông lạ. Bây giờ lại xuất hiện một cậu bé giống hệt anh lúc nhỏ mà cô lại là mẹ thằng bé. Hơn nữa cô lại không biết cha thằng bé là ai? Vậy điều này có được chứng minh là thằng bé chính là con của Tề Bạch hay không?
Không đúng. Tề Bạch từng nói anh đã tìm thấy người mình cần tìm rồi, còn phát hiện 3 đứa con. Vậy có nghĩ là anh đã biết rồi đúng không?
Quá nhiều thông tin nên Trạch Phỉ dường như không thu nạp nổi. Rồi đột nhiên nhìn thấy Hạ Tố Vy và 3 đứa nhỏ đang chố mắt không hiểu nhìn mình mới biết, mình thất thố rồi. Vội hắng giọng một tiếng rồi nói.
- Cảm ơn về bản thiết kế. Tôi xin phép đi trước.
Nói xong thì đi nhanh để không ai thấy mình đang xấu hổ. Đợi Trạch Phỉ đi rồi, 3 đứa con nhìn mẹ mình như muốn hỏi. Chú vừa rồi mới làm gì vậy. Mà cô như hiểu các con lại nhún vai một cái ra hiệu, cô cũng không biết.
Trạch Phỉ bây giờ đang ngồi trong văn phòng của Phong Diệm Minh và đang ngồi thất thần. Còn Phong Diệm Minh thì đang mừng như điên vì cuối cùng mong ước muốn cho Quý Mễ Thất một hôn lễ hoàn chỉnh và hoành tránh nhất cũng đã thực hiện được. Lúc mới nghe thư ký nói trợ lý của thiết kế Hạ gọi điện muốn đặt lịch hẹn thì anh ta như không tin được. Nhưng bây giờ có bản thiết kế trong tay mà Trạch Phỉ đưa thì anh ta hoàn toàn tin rồi. Chỉ là không ngờ cô lại đồng ý thiết kế dù đã từ chối 1 lần.
- Phỉ à, làm sao cậu có thể thuyết phục được thiết kế Hạ hay vậy? Lần này cậu là đại ân nhân của tớ đấy, cậu muốn tớ báo đáp thế nào đây.