- Tề tổng, anh nói anh là người tố cáo Tiểu Uyên nhà tôi. Tại sao anh lại làm như vậy? Tiểu Uyên vốn không thú không oán với anh, tạo sao anh phải khiến con gái tôi bị nhốt trong nhà tù. Hay là Tố Vy đã nói gì với anh khiến anh hiểu lầm con bé.
Hạ Thuyết vốn không tin Tề Bạch là một người cao khó với tới, chỉ có thể nhìn trên tin tức kinh tế của chương trình thời sự, muốn gặp mặt còn khó chứ đừng nói là gây thù. Ấy vậy mà anh lại tự nhận mình chính là người tố cáo khiến con gái của mình bị bắt vào tù. Tề Bạch đang cố gắng cân bằng cảm xúc của mình sau khi nghe Hạ Tố Vy nhắc lại quá khứ của cô thì một lần nữa Hạ Thuyết lại khiến anh như muốn bùng nổ cơn tức giận trong anh. Anh quay ngoắc lại.
- Cô ấy không có nói gì với tôi cả, mà tôi là người đã điều tra, truy bắt đám người đó để giao cho cảnh sát.
- Tại sao? _ Hạ Thuyết vẫn không tin.
- Hôm cô ấy xảy ra tai nạn, cả đoạn đường đều bị tắc khiến tôi không đến công ty đúng giờ, làm mất hợp đổng mấy tỷ của tôi. Ông nghĩ xem tôi có nên tìm người đầu xỏ để bắt kẻ đó đền bù tổn thất hay không?
Hạ Thuyết nghe xong thì đã không còn đứng vững được nữa. Nếu chỉ là một hợp đồng mấy trăm vạn thì có lẽ ông ta còn có thể đền bù. Nhưng mấy tỷ, đó là con số ông ta có mơ cũng mơ không nổi. Mà đối với Tề Bạch thì đó lại là chuyện bình thường.
Giang Ngũ và Giang Lục đứng ngoài nghe thấy thì chỉ biết nhìn nhau bất lực. Vốn dĩ ngày hôm đó, Tề Bạch một mực đòi ở lại đến khi Hạ Tố Vy tỉnh lại thì mới chịu đi. Bây giờ lại nói như thể người ta đắc tội anh trước không bằng vậy. Mà thật ra anh cần một cái cớ hợp lý để có thể trả thù giúp cô nếu không thì theo như hiểu biết của anh sau mấy ngày nay quan sát thì hẳn cô sẽ hỏi cho đến khi tìm ra sự thật mà thôi. Lúc đó sợ rằng mọi chuyện sẽ bại lộ.
Hạ Thuyết biết được câu trả lời mình muốn biết rồi nhưng kết quả lại khiến ông chỉ có thể thất thiểu ra về. Đợi ông ta đi rồi trả lại khoảng bình yên cho phòng bệnh thì Vân Tưởng Tuyết dường như hiểu được điều gì đó liền nhanh chóng vắt giò bỏ chạy.
- Vậy không còn chuyện gì nữa mình đi trước nha.
- Này, thật là…cậu ta đang nghĩ cái gì vậy?
Hạ Tố Vy thấy cô bạn thân muốn bỏ bạn giữ lấy mạng liền ra vẻ khinh khỉnh. Mà Giang Ngũ và Giang Lục thì cũng đã rời đi từ lúc nào không hay, nên bây giờ chỉ còn 2 người trong phòng khiến cô ngượng ngùng. Qua một hồi lâu nhưng không ai nói gì, cô đành ngượng ngùng lên tiếng.
- Tôi đi cắm hoa vào bình.
Rồi cầm bình hoa trên tủ đầu giường chạy phăng vào phòng tắm. Tề Bạch nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng cực kỳ đáng yêu này mà muốn phì cười, đôi môi vẽ thành hình bán nguyệt trên gương mặt điển trai. Nếu có người nhìn thấy gương mặt của anh lúc này, chắc chắn đều sẽ đổ gục.
Tề Bạch nhẹ nhàng đặt hộp cơm giữ nhiệt lên bàn, rồi thong thả ngồi xuống ghế. Ánh mắt hướng về phòng tắm chờ đợi cô bước ra với bình hoa đã cắm trong tay. Nói thật, anh cũng rất ngạc nhiên về khoản này của cô, mỗi lần anh mang hoa đến cô đều cắm vào bình. Nhưng không phải là cắm theo kiểu qua loa đại khái. Mà bình hoa cô cắm đều luôn mang hướng nghệ thuật, mỗi một bình đều cắm không giống nhau khiến người khác nhìn vào đều phải trầm trồ khen ngợi.
Tề Bạch ngồi chờ mong mình được chiêm ngắm tác phẩm của cô thì đột nhiên bên ngoài có tiếng trẻ con phát ra. Là bọn trẻ chơi ở bên ngoài đã về. Anh lại mong đợi vẻ mặt của bọn nhỏ khi thấy anh. Quả nhiên, cánh cửa vừa mở ra 3 đứa trẻ 2 gái 1 trai liền xuống hiện cùng với 1 người lớn. Đường Tịch đang định dẫn tụi nhỏ về phòng để chào tạm biệt Hạ Tố Vy rồi dẫn 2 đứa con gái về vì sắc trời đã không còn sớm nữa. Nhưng đột nhiên trong phòng lại xuất hiện người đàn ông, liền giật mình.
Tề Bạch gặp qua Đường Tịch mấy lần cũng điều tra cô trợ lý của Hạ Tố Vy nên không mấy xa lạ, nhưng Đường Tịch thì ngược lại vẫn cảm thấy không quen cho lắm khi có đàn ông trong phòng. Phải biết từ trước đến nay, cô chưa bao giờ để đàn ông trong phòng mình. Nên Đường Tịch cảm thấy lạ cũng là điều dễ hiểu.
3 đứa nhỏ vừa thấy Tề Bạch thì liền hớn hở, chạy lại ôm chầm lấy anh.
- Chú Bạch, sao hôm nay chú đến muộn vậy? Bọn cháu chờ chú từ chiều.
- Xin lỗi các cháu, chiều nay chú có hẹn nên mới đến muộn. Để tạ lỗi chú có mang đồ ăn ngon cho các cháu đây. _ Tề Bạch hết vuốt ve Nhị bảo lại xoa đầu Tam bảo.
- Hoan hô chú. _ Nghe thấy có đồ ăn 2 đứa nhỏ liền chẳng kiêng kị mà tung hô.
- Nhị bảo, Tam bảo, mẹ nói là các con phải lễ phép rồi cơ mà.
Hạ Tố Vy sau khi cắm hoa xong thì cầm bình hoa ra. Thấy 2 cô con gái nhỏ đang ngồi trong lòng Tề Bạch thì cô giận đến mệt mỏi. Nhị bảo, Tam bảo bị mẹ la nên mới chậm chạp leo xuống khỏi người Tề Bạch. Anh ngồi nhìn cũng chỉ biết cười, rồi nói đỡ giúp bọn nhỏ.
- Không sao tôi cũng thích gần gũi với bọn nhỏ.
Tề Bạch bây giờ chỉ cảm thấy lời nói của mấy người trước kia anh hay nhìn thấy bên đường, rằng con gái là bảo vật của cha chúng, chỉ có thể cưng chiều không thể đánh mắng. Lúc trước anh còn khinh khỉnh người ta, nói rằng sau anh nhất định là một người bố nghiêm khắc dù trai hay gái. Nhưng giờ thì chẳng khác nào anh đang tự vả mặt cả, mà anh thì lại thích dáng vẻ người mẹ khó tính của cô hơn.
Hạ Tố Vy lại chẳng thể nghe nổi lời anh nói, ánh mắt của cô vẫn dữ dằng nhìn 2 cô con gái của mình. Mà 2 cô gái nhỏ lại chỉ biết cúi mặt chề môi biểu thị không phục. Cô cũng chỉ đành bất lực đi đặt bình hoa, thấy vậy 2 đứa nhỏ mới cười.
Đại bảo từ đầu đến cuối lại chỉ đứng một bên nhìn không tham gia vào. Mãi đến khi tất cả yên lặng cậu mới đến trước mặt Tề Bạch mà chào hỏi.
- Cháu chào chú.
- Chào con, hôm nay con khỏe chứ? _ Vẫn là câu hỏi mà mỗi lần Tề Bạch đến thăm hỏi cậu đầu tiên.
- Dạ khỏe ạ. Hôm nay bác sĩ đã cho phép cháu ra ngoài rồi. Bác ấy nói đợi một thời gian nữa là cháu và mẹ có thể về nhà ạ.
- Vậy thì tốt. _ Tề Bạch biết tình trạng của cậu như thế nào nên chỉ có thể gật gù như đã hiểu thôi.
- Chú ơi chạy đói quá hay mình ăn đi nha chú.
Nhị bảo, Tam bảo bụng đã sôi ùng ục rồi nên liền mè nheo đòi ăn. Hạ Tố Vy nhìn ra bên ngoài thấy trời đã chuyển tối không thể ở lại nên đành nói.
- Thôi trời tối rồi, các con chịu khó một chút về nhà rồi hãy ăn.
- Đừng mà mommy. _ 2 đứa con gái bắt đầu kêu than phải đối.
- Mommy nói các con không nghe lời sao. _ Hạ Tố Vy bật chế độ nghiêm khắc với 2 con gái của mình.
- Cô và bọn nhỏ sống ở đâu? _ Tề Bạch thấy 2 công chúa nhỏ bị mẹ mắng mà xị mặt nên vẫn ra mặt cứu cánh.
- Ở chung cư trung tâm. _ Hạ Tố Vy không hiểu anh hỏi chuyện này để làm gì.
- Nếu cô không ngại để tôi dẫn bọn nhỏ về.
Hạ Tố Vy ngạc nhiên, Tề Bạch lại chỉ mỉm cười. 2 đứa nhỏ đạt mục đích liền giơ tay hoan hô.
- Tán thành.
Bất lực, cô chỉ đành đồng ý. Mà anh thì đạt được mục đính biết được cô sống ở đâu. Như vậy càng tiện cho anh gần gũi cô hơn. Mọi người đang ăn vui vẻ thì cô đột nhiên nghĩ điều gì đó, liền buông đũa xuống mà ra ngoài ban công. Anh thấy vậy cũng liền ra theo, khoác áo lên người cô.
- Ngoài này lạnh lắm đừng để bị cảm.
Thấy anh cũng theo mình ra đây liền cười miễn cưỡng lịch sự nói.
- Anh không cần theo tôi ra ngoài này đâu. Anh cứ ở trong cùng bọn nhỏ là được rồi.
- Không sao đâu. Tụi nhỏ vẫn còn đang ăn không quan tâm đến tôi đâu.
Thấy anh phải đối cô cũng chẳng lên tiếng nữa mà im lặng thở dài. Anh vẫn hỏi lại.
- Cô đang lo lắng chuyện gì sao?
- Bác sĩ nói vài ngày nữa là tôi và Đại bảo có thể xuất viện. Nên giờ khiến tôi hơi lo lắng. _ Thấy anh cũng không phải người xấu nên cô tâm sự.
- Chẳng phải là chuyện vui sao? Vậy cô còn lo lắng điều gì?
- Là chuyện học hành của bọn nhỏ. Bởi vì Đại bảo sức khỏe khá yếu, tôi muốn tìm một ngôi trường phù hợp cho cả 3 đứa nhỏ mà Đại bảo vẫn có thể học chung nhưng vẫn chú ý được sức khỏe của thằng bé. Còn có…tôi muốn tìm một bảo mẫu giúp tôi chăm sóc bọn nhỏ khi tôi bận. Chỉ có điều đến giờ chẳng có việc nào là thuận lợi cả.
- Cô yên tâm đi. Nhất định sẽ tìm được thôi.
Tề Bạch nói lời an ủi mà Hạ Tố Vy chỉ có thể cười tự động viện mình.
Trời dần tối, đèn điện của mọi nhà đều đã bật sáng, ánh sáng đèn điện đường chiếu sáng mọi ngóc ngách trong thành phố. Chiếc xe hơi màu đen cũng chạy bon bon trên đường. 2 đứa nhỏ vẫn rất thích thú nhìn ngắm.
Tề Bạch ngồi bên thấy chúng thật đáng yêu. Liền dò hỏi.
- Các con thích vậy sao?
- Dạ thích ạ.
Tam bảo vẫn mải nhìn ra bên ngoài chỉ có Nhị bảo trả lời. Anh vui vẻ nói tiếp.
- Vậy khi nào rảnh thì chú dẫn các cháu đi chơi nhé.
Tề Bạch không biết đã nói sai ở đâu. Vẻ mặt thích thú của 2 đứa nhỏ liền biến mất. Anh thấy vậy lại lo lắng.
- Sao thế? 2 con không thích chú đưa đi sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!