--Editor: Autumnnolove--
Tần Tu Viễn đang xấu hổ, sắp sụp đổ đến nơi, nóng nảy nói: "Không, không ăn! Ta đi trước!"
Dứt lời, hắn chạy trối chết ra khỏi Phi Diêm Các.
Trên tay Đường Nguyễn Nguyễn bưng một đĩa bánh tart trứng vừa mới nướng xong, có chút không hiểu nguyên do mà chớp chớp mắt, hỏi: "Tần Trung, tướng quân làm sao vậy?"
Tần Trung cũng không hiểu ra làm sao: "Tướng quân có lẽ là không đói bụng?". Nói xong, đôi mắt của hắn lại tràn đầy trông mong nhìn thoáng qua bánh tart trứng trong tay Đường Nguyễn Nguyễn, nuốt nuốt nước miếng.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế liền nói: "Ngươi chờ ta một lát, ta gói cho ngươi mấy cái mang theo ăn ở trên đường đi."
Tần Trung thụ sủng nhược kinh nói: "Đa tạ phu nhân!"
--Wattpad: Autumnnolove--
Tần Tu Viễn ra đến cửa, thấy Tần Dũng đã ngồi ở vị trí đánh xe.
Ba người này ngày thường đều cưỡi ngựa, nhưng hôm nay nhìn trời có vẻ sắp mưa cho nên đổi thành xe ngựa.
Tần Tu Viễn vừa mới lên xe, Tần Trung liền theo đuôi tiến vào, trong tay còn cầm theo một hộp đồ ăn.
Tần Tu Viễn nhíu mày nói: "Đây là từ đâu ra?"
Tần Trung cười hắc hắc: "Là phu nhân cho."
Tần Tu Viễn nghiêm mặt nói: "Không phải ta đã nói là không ăn sao? Nàng ấy sao lại một hai cứ phải đưa tới?"
Nói xong khóe miệng lại không nhịn được mà nhếch lên.
Tần Trung vẻ mặt vô tội nói: "Đây là phu nhân cho thuộc hạ......"
Tần Tu Viễn sắc mặt đột biến: "Cái gì?"
Tần Tu Viễn không nói thêm gì nữa, ánh mắt khóa chặt cái hộp đồ ăn trên tay Tần Trung.
Tần Trung lại cảm nhận được không khí lạnh lẽo xung quanh, hắn trộm liếc mắt nhìn Tần Tu Viễn một cái, phát hiện sắt mặt của tướng quân xanh mét, môi căng chặt.
Này hình như...có gì đó sai sai a, Tần Trung âm thầm suy tư một lúc, thật sự không biết bản thân đã làm sai cái gì.
Tần Tu Viễn hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Ánh mắt kia...Tần Trung chỉ có thể tự mình an ủi mình. Hắn vô tội mà ôm hộp đồ ăn, ăn cũng không được, mà không ăn thì đói, rối rắm cả buổi vẫn không biết nên làm gì cho phải.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Minh Sương đang giúp Đường Nguyễn Nguyễn lấy đĩa, cười nói: "Tần Trung được cho bánh tart trứng, trong lòng chắc chắn là rất vui vẻ! Chúng nô tỳ còn chưa được ăn nữa đó!"
Thải Vi chế nhạo nói: "Minh Sương trở nên nhỏ mọn như vậy từ khi nào? Có mấy cái bánh tart trứng thôi mà, vừa mới làm thử, lát nữa tiểu thư nhất định sẽ làm ngon hơn!"
Thải Bình hát đệm: "Minh Sương có khi nào hào phóng sao? Mỗi lần có đồ ăn ngon, nàng ta liền ăn nhiều nhất!"
Minh Sương nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ lên: "Ta...ta thích ăn đồ ăn ngon do phu nhân làm thì làm sao? Ta cũng làm việc chứ không có lười biếng!"
Đường Nguyễn Nguyễn cười nhẹ, nói: "Được rồi, đừng trêu Minh Sương nữa, có thời gian như vậy thì tới đây học làm bánh tart trứng cùng ta đi."
Ba nha hoàn nghe xong liền cảm thấy hứng thú, lập tức chạy tới vây quanh người nàng.
Đêm qua nàng vừa nảy sinh ý tưởng làm bánh tart trứng. Đường Nguyễn Nguyễn phát hiện sáng nào Tần Tu Viễn cũng vội vàng ra cửa, thường xuyên không kịp dùng bữa sáng. Ngày thường nàng cũng thích tự nấu tự ăn, chỉ cần dậy sớm hơn một chút, thuận tiện làm chút gì đó cho hắn ăn cùng.
Đường Nguyễn Nguyễn chẳng những có thể làm mấy món thức ăn vặt thường thấy mà một số món ăn vặt của những địa phương khác hay đồ uống ngọt nàng cũng là một tay chuyên nghiệp.
Hôm qua nhìn thấy trong phòng bếp nhỏ còn trứng gà, vì thế sáng sớm nàng đã dặn dò Thải Vi đi Thanh Mộc Trai mua sẵn đế bánh tart trở về.
Khâu nướng bánh chính là mấu chốt của món bánh tart trứng này, cho nên sau khi Đường Nguyễn Nguyễn thu thập đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, nàng dự tính làm thử vài cái trước rồi bỏ vào trong lò nướng "của hồi môn" của nàng
Ban đầu nàng cũng hết sức buồn bực, cái lò nướng này giống như một cái rương gỗ tinh xảo, nhìn bên ngoài không khác mấy cái gương rỗ bình thường là bao. Nhưng mặt trên có thêm một cái núm vặn, có thể điều chỉnh thời gian và nhiệt độ. Nhưng mà kỳ lạ là, nơi này không có điện, không có lửa, rốt cuộc nó nóng lên bằng cách nào?
Mặc kệ, nàng ôm tâm tình tò mò xem thử, điều chỉnh nhiệt độ và thời gian lò nướng thích hợp, nàng đem bánh tart trứng đã chuẩn bị xong đặt vào.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, vậy mà thử một lần liền thành công!
Vị ngọt quen thuộc sau khi mở lò làm nàng cảm thấy trong khoảnh khắc đó nang được xuyên trở về.
Mẻ bánh đầu tiên đã đóng gói cho Tần Trung, bây giờ nàng đã có tự tin bắt đầu làm mẻ bánh thứ hai.
Nàng bắt đầu chuẩn bị phần nhân bánh tart trứng một lần nữa, ba cái trứng gà mới, vừa đập nhẹ vỏ liền nứt ra, lòng trứng trượt vào trong chén.
Bởi vì không có máy đánh trứng, nàng liền dùng đũa đánh tan trứng gà, thẳng cho đến khi đầu đũa đánh vào chất lỏng trứng mượt mà tạo thành những vòng gợn sóng phát ra âm thanh thanh thúy, làm cho người nghe cảm thấy thập phần dễ chịu.
Kiến thức cơ bản của Đường Nguyễn Nguyễn rất tốt, lực đánh trứng vừa vặn, nhanh chóng đánh đến lòng đỏ lòng trắng trứng hoàn toàn hòa tan.
Kế tiếp, nàng cho thêm đường cát, kem sữa và sữa tươi vào chén trứng vừa đánh xong. Lại tiếp tục dùng đôi đũa kiên nhẫn đánh đều, ba nha hoàn đứng ở một bên, vẻ mặt tò mò nhìn chén trứng màu vàng tươi đang dần dần chuyển sang vàng nhạt, mà không biết được dùng để làm gì.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy các nàng xem đến nghiêm túc, liền nói: "Các ngươi xem, đây chính là nhân bánh tart trứng, muốn nướng bánh tart trứng được nhẵn mịn tinh tế, nhất định phải rây bước này cho thật kỹ, như thế này..."
Nàng đổ hỗn hợp nhân bánh tart trứng lên một cái muỗng rây mịn, dùng một cái chén khác hứng ở bên dưới.
Hỗn hợp nhân bánh tart trứng này lọc một lần giống như đang loại bỏ tính tình nóng nảy ban đầu của nó, từng chút từng chút một, dịu dàng chạy vào cái chén bên dưới.
Đường Nguyễn Nguyễn lấy mười mấy cái đế bánh tart còn thừa lần lượt bày ra, nàng dùng muỗng cẩn thận múc hỗn hợp chất lỏng đổ vào đế bánh.
"Giống như mấy cái chén nhỏ đựng cháo vậy!". Minh Sương nhịn không được lên tiếng, Thải Bình ở một bên cũng gật gật đầu: "Giống thật!"
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Một hồi nữa nướng xong là hết giống à, nhưng mà hỗn hợp này chỉ có thể múc tám phần thôi, đầy quá sẽ bị trào ra ngoài!"
Các nàng cũng không hiểu cái gì sẽ trào ra ngoài, chỉ biết Đường Nguyễn Nguyễn đã làm món gì thì món đó nhất định ăn được.
Đường Nguyễn Nguyễn nhanh chóng chuẩn bị xong bánh tart trứng, đếm đếm, tổng cộng có mười lăm cái. Nàng vững vàng nâng cái mâm lên, để vào bên trong lò nướng. Sau khi điều chỉnh nhiệt độ xong, chờ chừng không quá mười lăm phút là có thể ăn.
Bánh tart trứng bị nướng bên trong, phần nhân bánh ở giữa từ từ đông lại, sau đó giống như thổi bong bóng, một lần lại một lần, mặt bánh phồng lên, nhìn rất là đáng yêu.
Nhìn bánh nở chính là quá trình khiến người ta cảm thấy vui sướng nhất, chỉ tiết cái rương gỗ này của Đường Nguyễn Nguyễn không có mặt kính, nàng chỉ có thể dựa theo kinh nghiệm của mình mà phán đoán độ lửa khi nướng bánh tart trứng.
Đường Nguyễn Nguyễn nhẩm tính thời gian, cảm thấy đã tới lúc, liền tắt lò nướng, dùng sức kéo mạnh một cái, một mâm bánh tart trứng chín vàng rực rỡ liền bị kéo ra.
"Thơm quá!". Bên trong lò nướng, hơi nóng hầm hập phả ra trước mặt, làm tâm tình của mấy tiểu cô nương không ngừng nhảy nhót.
Từng cái bánh tart trứng ngoan ngoãn xếp hàng ở trên mâm, đế bánh tart trứng ban đầu dẹp dẹp bị nướng đến phồng lên, nâng cả cái bánh cao lên một tầng, ở giữa là nhân bánh, lúc này đã sớm đông đặc thành màu vàng nâu, nhìn thôi cũng cảm thấy món ngon nhất nơi này.
Đường Nguyễn Nguyễn vừa lòng nhìn nhìn một mâm bánh tart trứng, hỏi: "Ai muốn nếm thử trước?"
"Ta!". Một thanh âm non nớt xa lạ vang lên.
Đường Nguyễn Nguyễn hoảng sợ, nói: "Ai vừa mới nói chuyện vậy?"
Thải Bình cùng Thải Vi hai mặt nhìn nhau, chỉ có Minh Sương biểu tình kinh ngạc lên tiếng: "Minh Hiên tiểu công tử, sao người lại tới đây?"
Đường Nguyễn Nguyễn từ sau bệ bếp bước ra, phát hiện có một đứa bé trai đang đứng ở cửa phòng bếp, cũng không biết nó đến đây từ lúc nào, nhưng mà lúc này lại tích cực báo danh ăn bánh tart trứng, chắc là đã tới lâu rồi.
Minh Hiên thấy bị phát hiện, liền ngượng ngùng thè lưỡi ra, nói: "Ta, ta cũng muốn ăn..."
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: "Vậy ngươi lại đây."
Minh Hiên lập tức chạy tới, nhìn thẳng vào bánh tart trứng trên mâm bằng đôi mắt to đen láy.
Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng cầm lấy một cái, giúp nó gỡ giấy lót bên dưới, nói: "Cẩn thận đó!"
Hai tay Minh Hiên nhận lấy bánh tart trứng cực kỳ hiếm thấy này, nó dùng sức hít hít: "Đây là món gì vậy? Sao có thể thơm như thế!"
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Trong này có trứng gà, sữa bò...". Kem sữa gì đó thì nàng tự động bỏ ra, dù sao trẻ con nghe cũng không hiểu.
Minh Hiên bĩu môi: "Ta ghét ăn trứng gà nhất, một chút hương vị cũng không có."
Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ tới có một lần dùng bữa sáng cùng lão phu nhân, trứng gà trong phủ không phải luộc thì chính là hấp, tiểu công tử ăn từ nhỏ đến lớn, chỉ sợ là đã sớm chán rồi.
Vì thế nàng liền nói: "Trứng gà này của ta chính là trứng gà so, hương vị không giống trứng gà trong phủ, không tin ngươi nếm thử đi!"
Minh Hiên tuy rằng vẫn bán tín bán nghi, nhưng cái bánh trong tay nó thật sự là thơm đến ngất xỉu, nó nhịn không được liền thử cắn một cái.
Nó cắn phần đế bánh bên ngoài của bánh tart trứng, lớp vỏ bánh này được nướng tới xốp giòn, miếng bánh giòn tan rơi vào trong miệng, nó nhịn không được nhai nhai liền nuốt xuống. Sau đó nó lại cắn tới phần nhân bánh, trơn mềm muốn khóc, phần đông đặc xen lẫn với phần sền sệt, vị đậm đà, trứng sữa kết hợp hoàn mỹ, còn có chút nóng.
Minh Hiên thổi thổi bánh tart trứng, ăn uống tới hết sức vui vẻ, không khỏi tán dương: "Ăn ngon! Ăn ngon quá đi!"
"Ngươi là nữ đầu bếp mới tới sao? Người thật giỏi!". Minh Hiên không quen biết Đường Nguyễn Nguyễn, chỉ cảm thấy nữ đầu bếp này vừa xinh đẹp lại có trù nghệ cao, tức khắc cảm tình với nàng tăng gấp bội.
"Tiểu công tử, đây là phu nhân vừa qua cửa của tướng quân, người phải gọi là Tam thẩm!". Minh Sương cúi người xuống, giới thiệu với nó.
"Tam thẩm?". Minh Hiên nhét nửa cái bánh tart trứng còn lại vào trong miệng, hai má căng phồng, đôi mắt bị nóng có chút nheo lại.
"Mẫu thân nói người nhà văn thần sẽ lừa gạt người khác, ngươi chắc chắn cũng không phải hạng người tốt lành gì...". Minh Hiên thì thầm, lại không biết ba nha hoàn bên cạnh nghe được, các nàng có chút kinh ngạc.
Đường Nguyễn Nguyễn không thèm chấp nhặt đứa con nít, nàng cười cười: "Vậy ngươi có nghĩ ta là người tốt không?"
Minh Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi lại cho ta ăn thêm một cái, ta nói cho ngươi biết..."
Đường Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười, nói: "Ngươi thích ăn bao nhiêu cũng được."
Minh Hiên cao hứng cầm lấy một cái bánh tart trứng, thích thú đưa vào trong miệng. Ba nha hoàn thấy thế cũng không cam lòng chậm trễ, liền chủ động lấy bánh tart trứng bắt đầu thưởng thức.
--Người dịch: Autumnnolove--
Nhưng có người vận khí không có tốt như vậy.
Tính tình Tần Dũng vốn dĩ nóng nảy, hôm nay hắn đánh xe ngựa, suốt quãng đường chạy nhanh hết cỡ, phong cách đánh xe giống như sắp làm cho ngựa điên lên xe vỡ tan thành từng mảnh.
Tần Tu Viễn ngồi riếc thành thói quen, nhưng Tần Trung lại có chút đứng ngồi không yên. Hắn ôm chặt hộp đồ ăn, sợ bánh tart trứng bên trong bị xóc hư.
Thấy Tần Tu Viễn đang ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hắn liền lặng lẽ mở hộp đồ ăn, lấy một cái bánh tart trứng ra.
Bốn cái bánh tart trứng ánh vàng rực rỡ nằm chỉnh tề ở trong đĩa, dường như thiếu một cái thì bức tranh này sẽ không còn hoàn chỉnh nữa, trong nháy mắt Tần Trung có chút luyến tiếc ăn nó.
Thường ngày bọn họ ăn cơm ở lều cơm trong quân doanh, gặp loại điểm tâm tinh xảo thế này tất nhiên là không có kinh nghiệm gì, cũng không biết nên xuống tay như thế nào.
Một tay hắn cầm lấy một cái bánh tart trứng, nhẹ nhàng niết lớp giấy bên dưới, bánh tart trứng này nhìn như một cái chén nhỏ, cho dù hộp đồ ăn có bị rớt xuống thì nhân bánh tart trứng cũng sẽ không bị chảy ra, hắn cảm thấy rất thần kỳ.
Vốn đã không dùng bữa sáng, lúc này hắn đã có chút đói bụng, liền nhanh chóng đưa bánh tart trứng vào trong miệng.
"Rôm rốp!". Cắn một miếng liền hết nửa cái bánh tart trứng.
Tiếng động này làm cho Tần Tu Viễn phải quay mặt lại, ánh mắt hắn dừng lại trên cái bánh tart trứng, không nói gì.
Tần Trung lúc này đang thưởng thức mỹ vị, không có ý thức được thay đổi của Tần Tu Viễn, bánh tart trứng vừa vào miệng liền thơm tho trơn trượt, nhân bánh còn mềm mại âm ấm tạo nên sự tương phản rõ rệt với phần vỏ bánh vàng giòn, các lớp hương vị và khẩu vị thập phần phong phú, làm ngươi ta ăn tới mức vui vẻ không thôi.
Tần Trung cắn hai miếng liền xử lý xong một cái bánh tart trứng, thấy chưa đã thèm liền mở hộp lấy thêm một cái nữa. Lúc này hắn mới phát hiện sắc mặt Tần Tu Viễn không đúng, thậm chí còn ý vị sâu xa hơn cả bánh tart trứng.
"Ăn ngon không?". Tần Tu Viễn lạnh lùng hỏi.
Tần Trung bị hỏi cũng không suy nghĩ nhiều, liền thành thật trả lời: "Ăn rất ngon luôn!"
Mắt phượng của Tần Tu Viễn híp lại: "Thật sự ngon sao?"
Tần Trung nhớ lại, đêm tân hôn đại tướng quân không có viên phòng cùng phu nhân, chắc là ngài ấy không thích phu nhân...Bây giờ mình lại khen phu nhân như thế, khó trách chọc cho ngài ấy không vui!
Tần Trung cứng đờ, một lần nữa đáp lại bằng lời nói trái lương tâm: "Không ăn được!". Khát vọng được sống của hắn rất mạnh mẽ, kiên định lắc đầu: "Một chút cũng không thể ăn vô!"
Sắc mặt Tần Tu Viễn càng ngày càng khó coi, xanh mặt phun ra hai chữ: "Ra ngoài!"
Tần Trung có chút ngây ngô nhìn hắn một cái: Cái vị tu la tướng quân này lại lên cơn điên gì vậy?
Hắn không có cách kháng lệnh, chỉ có thể tuân mệnh thu thập bánh tart trứng của hắn, vén mành xe ra ngồi xuống bên cạnh chỗ người đánh xe đang ngồi.
Tần Dũng thấy hắn ôm hộp đồ ăn ra ngoài, có chút buồn bực hỏi: "Sao ngươi lại ra đây?"
Tần Trung rầu rĩ nói: "Ta cũng muốn biết nguyên nhân đây". Hắn liếc mắt nhìn Tần Dũng một cái, oán giận nói: "Ngươi rượt theo cái gì vậy? Làm bánh tart trứng của ta nát hết rồi nè!"
Dứt lời, vẻ mặt đầy yêu mến mà ăn xong cái bánh tart trứng thứ hai, nuốt xuống một miếng, vị ngọt ấm áp làm cho tâm tình của hắn dịu đi rất nhiều. Phu nhân làm bánh tart trứng ăn quá ngon! Tướng quân ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.
Tần Dũng đang nắm dây cương, lúc này cũng bị đồ ăn trong tay Tần Trung hấp dẫn, hỏi: "Ngươi đang ăn cái gì đó?"
Tần Trung chu chu môi, nói: "Đây là bánh tart trứng phu nhân làm, còn có hai cái thôi."
Tần Dũng nói: "Ta cũng chưa có dùng bữa sáng, cho ta một cái."
Tần Trung lập tức giấu hộp đồ ăn ra sau, nghiêm mặt nói: "Chỉ cho ngươi một cái thôi đó!"
Tần Dũng liếc mắt nhìn hắn nói: "Keo kiệt! Một cái thì một cái."
Sau đó hắn liền đem dây cương chuyển qua cho Tần trung, nói: "Ngựa giao cho ngươi, ta vào bên trong nghỉ một lát, ăn chút gì đó lót bụng."
Dứt lời hắn liền cầm lấy một cái bánh tart trứng Tần Trung đưa qua, thuận thế chui vào thùng xe ngựa.
Tần Dũng ngồi ở ghế phụ bên trong thùng xe, thật thà cười với Tần Tu Viễn một cái, sau đó liền thô lỗ cầm lấy cái bánh tart trứng nhỏ xinh, "rôm rốp" nhét hết vào trong miệng nuốt xuống.
Liền sau đó, hắn nghe thấy tiếng gầm đầy giận dữ của Tần Tu Viễn: "Ngươi cũng cút đi!"
--Editor: Autumnnolove--
"Ợ...". Minh Hiên vỗ vỗ cái bụng tròn vo của nó nghe phịch phịch, thỏa mãn ợ ra một cái.
Đường Nguyễn Nguyễn có chút lo lắng hỏi: "Ngươi không cảm thấy khó tiêu sao?"
Đứa nhỏ mới bảy tuổi này ăn một lần năm cái bánh tart trứng, cũng may là lúc làm bánh tart trứng nàng đã khống chế lượng đường, chứ không ăn một hồi sẽ có chút ngán.
"Nếu không phải là đã quá no, ta còn muốn ăn thêm một cái nữa đó!". Minh Hiên lau miệng, cười khanh khách.
Phòng bếp nhỏ không có ghế, nó liền ngồi trên bàn, dùng cánh tay chống đỡ thân mình, hai cái chân gầy guộc đong đưa bên dưới.
Minh Sương hỏi: "Tiểu công tử...sao người lại đột nhiên tới Phi Diêm Các? Có phải là tới tìm tướng quân không?"
"Ai nha!". Minh Hiên vỗ trán một cái, nói: "Sao ta lại có thể quên mất chính sự như vậy!"
Một tay nó chống bàn, từ trên bàn nhảy xuống, vẻ mặt ảo não nói: "Tam thúc đi rồi có phải không?"
Ba nha hoàn đều đồng nhịp gật đầu.
Cái miệng nhỏ của nó lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng không đợi được Tam thúc, làm sao bây giờ...". Giọng nói mang theo chút nức nở.
Đường Nguyễn Nguyễn tiến lên, ngồi xổm xuống trước mặt nó, ôn nhu nhìn thẳng nó: "Ngươi tới tìm Tam thúc là có chuyện gì sao?"
Minh Hiên nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái, có chút do dự, sau đó ngập ngừng: "Con thấy thẩm cũng không giống người xấu..."
Đường Nguyễn Nguyễn bị chọc cười: "Thì sao?"
Minh Hiên liền trở nên trịnh trọng: "Con nói cho thẩm biết bí mật của con...con tới tìm Tam thúc để thúc ấy dạy con võ nghệ."
Khóe mắt Đường Nguyễn Nguyễn có chút co rút: Cái này mà tính là bí mật gì, chẳng lẽ không phải trên dưới trong phủ đều biết chuyện này rồi sao?
Đường Nguyễn Nguyễn cũng trịnh trọng mà đáp lại: "Vậy tướng quân đáp ứng chưa?"
Minh Hiên làm ra bộ dáng giống ông cụ non, thở dài: "Thường xuyên không tìm thấy Tam thúc, còn chưa bái sư thành công...người lớn toàn là xuất quỷ nhập thần!"
Đường Nguyễn Nguyễn không nhịn được phì cười, sau đó lại nghĩ tới một chuyện, nàng liền hỏi: "Mẫu thân của ngươi có biết ngươi tới tìm Tam thúc học võ không?"
Minh Hiên vội vàng nói: "Mẫu thân của con còn không biết, ngàn vạn lần không được nói cho bà ấy biết!"
Lần trước Đường Nguyễn Nguyễn đã được nghe kể về nguyên nhân Vương thị không muốn cho Minh hiên tập võ, nàng nói: "Ngươi cũng không thể gạt mẫu thân ngươi cả đời được...nếu mẫu thân người vẫn không đồng ý, người tính sao?"