Mạc Lâm hỏi thẳng như vậy làm cho người ta không biết nên trả lời như thế nào.
Tần Tu Dao đỏ mặt, nói: “Không… Không, không có.”
Mạc Lâm nghe xong, dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn đáp: “A…”
Đường Nguyễn Nguyễn hứng thú nhìn hắn, biết rõ cố hỏi thêm: “Không biết trong nhà Mạc đại nhân đã có thê thất chưa?”
Mạc Lâm lộ ra một tia xấu hổ: “Không có.” Dừng một chút, hắn nói: “Nam tử Hán đại trượng phu, trước tiên nên lập nghiệp sau đó mới lập gia đình.”
Tần Tu Viễn nhìn hắn mà không nói gì. Nếu cứ đứng như vậy thì mọi người đều cảm thấy ngại ngùng, vì thế Đường Nguyễn Nguyễn liền nói: “Chúng ta mau lên xe đi, không thì muộn mất.”
Tần Tu Dao khẽ gật đầu, nhưng cũng chỉ có thể không cam lòng mà cùng Đường Nguyễn Nguyễn lên xe ngựa phía sau… Các nàng vừa lên xe ngựa thì bên này Mạc Lâm cũng cầm hộp thức ăn tới, hắn cười ôn nhu nói: “Ta cũng không biết hai vị thích ăn cái gì nên tự chủ trương mua một ít, mời hai vị nếm thử, nếu cảm thấy không hợp khẩu vị thì lần sau ta sẽ đổi sang cái khác.”
Tần Tu Dao đỏ mặt nói: “Đa tạ Mạc đại nhân…”
Mạc Lâm mỉm cười, nói: “Hôm nay đi du ngoạn thì Tần tiểu thư gọi ta là Mạc Lâm là được.”
Tần Tu Dao mím môi cười, thấp giọng nói: “Mạc Lâm…” Dừng một chút, nàng lại nói: “Huynh cũng gọi A Dao đi, tẩu tẩu ca ca ta đều gọi ta như vậy.”
Nhất thời Mạc Lâm có chút thụ sủng nhược kinh, khuôn mặt trắng nõn cũng đỏ lên, nói: “A Dao! Vậy ta đi qua xe ngựa bên kia, chúng ta gặp nhau trong rừng trúc.”
Tần Tu Dao mỉm cười: “Gặp trong rừng trúc.”
Cửa sổ xe buông xuống, Tần Tu Dao còn có chút không nỡ. Đường Nguyễn Nguyễn lại bật cười, nói: “Không phải hôm qua là lần đầu tiên hai người gặp nhau sao? Sao hôm nay lại giống như quen biết đã lâu?”
Mặt Tần Tu Dao còn chưa bớt đỏ đã vội vàng nói: “Tẩu tẩu chớ trêu ghẹo muội… Muội chỉ là cảm thấy Mạc đại nhân làm người chính trực, lại vô cùng nho nhã thủ lễ, cho nên muốn kết giao bằng hữu mà thôi.”
Hôm qua Tần Tu Dao ở với hắn nửa ngày nên biết hắn đã đi rất nhiều nơi. Trong lòng nàng, Mạc đại nhân chẳng những có kiến thức rộng rãi mà còn hài hước dí dỏm… Ở bên cạnh hắn, nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn nàng một cái rồi nói: “Chỉ là muốn kết giao bằng hữu thôi sao?”
Thân thể Tần Tu Dao cứng đờ, nàng nói: “Cái này… Không phải là còn sớm sao…” Hai ngón trỏ của nàng chọc vào nhau, nhìn trời nhìn đất: “Bát tự còn chưa xem.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Tẩu thấy Mạc đại nhân cũng không tệ, muội cũng đừng bỏ lỡ.”
Tần Tu Dao nhếch khóe miệng, nhưng lại nói: “Nhưng hình như Tam ca không thích huynh ấy?”
Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút rồi nói: “A Viễn chỉ có một muội muội bảo bối là muội, đương nhiên là muội gả cho ai thì chàng cũng không yên tâm, tất nhiên là chàng muốn khảo sát một phen.”
Tần Tu Dao có chút lo lắng, nói: “Hy vọng huynh ấy đừng dọa người ta chạy mất…”
Đường Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười: “Không phải muội nói bát tự còn chưa xem qua sao? Sao lại bắt đầu lo lắng người ta chạy mất?”
Tần Tu Dao yên lặng lấy hạnh khô trong hộp thức ăn lên, nói: “Muội nào có…”
Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Nếu ca ca của muội nói hai ba câu đã khiến hắn từ bỏ thì chứng tỏ hắn đối với muội cũng không quan trọng như vậy, muội cũng không cần phải buồn mới đúng.”
Tần Tu Dao giống như chỗ hiểu chỗ không mà gật đầu. Đường Nguyễn Nguyễn không nói gì nữa, cũng thuận tay cầm một khối hạnh khô đưa vào trong miệng, nói: “Ừm… Hương vị cũng không tệ lắm, có thể thấy là hắn dụng tâm chuẩn bị.”
Tần Tu Dao cũng khẽ nở nụ cười…
….
Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Dao đi hơi chậm, ở phía trước các nàng là xe ngựa của Mạc Lâm vừa đi vừa chờ các nàng. Không gian bên trong xe ngựa rất lớn, Mạc Lâm và Tần Tu Viễn ngồi đối diện nhau. Ở giữa thậm chí còn có thể đặt một cái bàn thấp, trên bàn đặt một ấm trà, Mạc Lâm chậm rãi xách ấm trà lên, từ từ rót cho Tần Tu Viễn một chén, nói: “Tần tướng quân, mời uống trà.”
Trên mặt Tần Tu Viễn không chút thay đổi, hắn đáp: “Đa tạ.”
Thật sự là nghe không ra bất kỳ thành ý cảm tạ nào. Mạc Lâm cũng không quá để ý, vẻ mặt lạnh nhạt. Tần Tu Viễn nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn thì nói: “Mạc đại nhân đến Đế Đô đã bao lâu rồi?”
Mạc Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Chưa đến nửa năm.”
Tần Tu Viễn lại hỏi: “Vì sao lại làm quan?”
Mạc Lâm sửng sốt một chút, hắn nói: “Tần tướng quân muốn nghe lời thật hay là nghe lời giả?”
Mắt phượng của Tần Tu Viễn nhướng lên, nói: “Tóm lại ta không thích nghe lời quanh co lòng vòng.”
Mạc Lâm cười một chút, nói: “Vậy ta sẽ không vòng vo nữa, trong nhà kỳ vọng ta làm quan là muốn quang tông diệu tổ*.”
Tần Tu Viễn cười, nói: “Mạc gia là phú hộ số một số hai ở phương Bắc, lại còn chưa thỏa mãn sao?”
Mạc Lâm sửng sốt một chút, nói: “Thì ra Tần tướng quân đã sớm biết.”
Tần Tu Viễn tiếp lời: “Muốn biết cũng không phải là chuyện khó khăn gì.”
Ở Đại Minh, sau khi sĩ tử thi đậu, chỉ cần có quyền hoặc có tiền thì đều có thể tăng nhanh tốc độ phát triển trong quan trường. Có lần Tần Tu Viễn nghe Tần Tu Dao nhắc tới Mạc Lâm, hắn nhớ tới Mạc Lâm là Thám Hoa Lang năm ngoái, lại là trưởng tử của Mạc gia ở phương Bắc. Mạc gia là gia tộc giàu nhất vùng đó kinh doanh mua bán vô số kể. Mạc Lâm khẽ cười nói: “Chẳng qua ta vốn cũng không có ý giấu diếm.”
Tần Tu Viễn nói: “Vừa rồi ngươi nói trong nhà muốn ngươi làm quan là vì quang tông diệu tổ, vậy còn mục đích của người là gì?”
Mạc Lâm rũ mắt, ôn nhu nói: “Nếu ta nói… Ta làm quan là để giúp cho nhiều người có cuộc sống tốt hơn, Tần tướng quân có tin không?”
Tần Tu Viễn uống một ngụm trà rồi nói: “Vì sao không tin?”
Mạc Lâm nói: “Ta còn tưởng rằng Tần tướng quân không thích quan văn, có thể sẽ có chút thành kiến… Hóa ra là do ta hẹp hòi.” Dừng một chút, hắn nói: “Năm xưa ta đi Bắc Cương du ngoạn, cũng đúng trong thời chiến loạn.”
Giọng điệu của hắn có chút mờ mịt: “Lần đó ta bị nhốt trong một tòa thành trì, thiếu chút nữa giống như những dân chúng khác mà đối diện với móng ngựa của Bắc Tề… Cuối cùng, là Trấn Quốc Công đã mang binh chạy tới giải vây thành công.”
Mắt phượng của Tần Tu Viễn ngưng tụ, hắn nói: “Ta lại không biết ngươi và gia phụ còn có quan hệ sâu xa như vậy.”
Mạc Lâm cười nói: “Chưa nói đến sâu xa, chỉ là quả thật Mạc mỗ đã từng chịu ân huệ của Trấn Quốc Công. Đáng tiếc, lúc ấy võ tướng ở bên ngoài thành giết địch, mà tướng thủ thành và quan văn trong thành lại nghĩ sau khi thành phá nên trốn thoát như thế nào, trốn tránh trách nhiệm như thế nào… Dân chúng trong thành quá khổ, một mặt phải thừa nhận áp lực Bắc Tề sẽ tùy thời công thành, một mặt còn không biết quan phụ mẫu của mình lại muốn vứt bỏ mình không thèm để ý… Thẳng đến khi Trấn Quốc Công thật sự chiếm được tòa thành đó thì dân chúng mới may mắn thoát nạn. Nhưng Trấn Quốc Công vừa đi, những tham quan kia lại quay trở lại, khiến cho thành trì chướng khí mù mịt. Nếu là như vậy, dân chúng vẫn khổ sở lầm than thì có ý nghĩa gì?”
Hắn tiếp tục lẩm bẩm: “Lúc đó ta đã suy nghĩ, kỳ thật việc võ quan làm là bảo vệ quốc gia, mà quan văn phải làm chính là phải quản lý dân an tốt hơn, xây dựng mạnh hơn, hai thứ này chống đỡ lẫn nhau, phải phân công liên hợp mới đúng. Nhưng tình huống ta nhìn thấy lúc ấy lại làm cho người ta thất vọng. Cho nên ta vào triều làm quan cũng là hy vọng cục diện này được cải thiện.”
Tần Tu Viễn uống một ngụm trà, trầm mặc không nói. Mạc Lâm mỉm cười: “Ta biết chỉ mới một mình ta thì không làm được gì nhiều, Tần tướng quân cũng không nhất định coi trọng ta, nhưng đây quả thật là ý nghĩ chân thật của Mạc mỗ.”
Tần Tu Viễn ngước mắt nhìn hắn: “Ngươi so với suy nghĩ của bản tướng quân thì còn có vài phần ý tứ.”
Mạc Lâm sửng sốt, lập tức cười: “Ta mới vào quan trường, kính xin tướng quân chỉ điểm nhiều hơn.”
Tần Tu Viễn nói: “Chỉ điểm thì chưa nói tới, nhưng mà… Có thể ngẫu nhiên cùng nhau thưởng thức trà, nói chuyện như ngày hôm nay thì vẫn có khả năng.”
Mạc Lâm có chút thụ sủng nhược kinh: “Vậy thì tốt quá.”
Sắc mặt Tần Tu Viễn hòa hoãn được một lát thì lại căng mặt lên, trở về vấn đề chính trong lòng hắn: “Chẳng qua… Ngươi tiếp cận xá muội, rốt cuộc là mục đích gì?”
Sắc mặt Mạc Lâm hơi ngưng trọng, hắn ho nhẹ một tiếng rồi ngước mắt nhìn: “Tần tướng quân cho rằng, ta có mục đích gì?”
Tần Tu Viễn nhìn hắn với vẻ mặt cân nhắc, không chút khách khí. Mạc Lâm lại nói: “Tuy rằng Mạc mỗ quen biết Tần tiểu thư chưa lâu nhưng lại cảm thấy chúng ta khá là hợp nhau, Tần tiểu thư cũng không giống như những tiểu thư khuê các bình thường, ngược lại rất tiêu sái… Vì vậy ta muốn kết dao bằng hữu với nàng.”
Tần Tu Viễn nhìn hắn một cái: “Bằng hữu?”
Trong lòng Mạc Lâm có chút thấp thỏm, hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Cũng có lẽ, không chỉ là bằng hữu.”
Hắn thiếu chút nữa muốn nói, mình đối với Tần Tu Dao là nhất kiến chung tình ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại sợ Tần Tu Viễn sẽ cho rằng mình càn rỡ, không chịu để hắn và Tần Tu Dao tiếp tục qua lại. Tần Tu Viễn đột nhiên cười ra tiếng, hắn cũng không nghĩ tới Mạc Lâm là một người thẳng thắn như thế, lòng cảnh giác với hắn cũng vì thế mà buông xuống vài phần. Hắn không lạnh không nóng mà nói: “Nếu là kết giao bình thường thì bản tướng quân cũng lười can thiệp… Nhưng nếu ngươi làm cho A Dao thương tâm, vậy bản tướng quân chỉ đành…”
Hắn nhìn về phía Mạc Lâm nói: “Vặn đầu ngươi xuống.”
Mạc Lâm cả kinh, trên mặt lại cố gắng chống đỡ nói: “Vâng…”
Tần Tu Viễn mỉm cười, thưởng thức thêm một ngụm trà rồi nói: “Trà ngon.”
Mạc Lâm bất đắc dĩ, chỉ biết tiếp tục châm trà.
Xe ngựa chạy nhanh chóng ra khỏi Đế Đô. Sau khi đi đến ngoại ô, thời tiết tựa hồ mát mẻ hơn vài phần, mà đường ở ngoại ô rộng rãi, hai chiếc xe ngựa dần dần đi song song.
Tần Tu Dao có hứng thú nâng cửa sổ xe lên, không khí mát mẻ ngoài cửa sổ tràn vào, không khỏi làm cho nàng có chút vui sướng. Nàng lơ đãng nhìn thoáng qua cách vách, lại thấy cửa sổ xe bên kia cũng mở ra, Tam ca đang ngồi quay lưng về phía mình, mà Mạc Lâm vừa đúng lúc cùng mình mặt đối mặt, ngước mắt đã có thể nghênh đón ánh mắt của nàng. Tần Tu Dao còn ngậm hạnh khô, hai má hơi phồng lên, nhìn thấy Mạc Lâm thì nhất thời sửng sốt. Mạc Lâm cũng hơi nhếch khóe miệng: Tần tiểu thư như vậy thật sự là đáng yêu.
Nhưng nhìn không được một cái chớp mắt, Tần Tu Viễn đã yên lặng quay đầu lại, vừa thấy vẻ mặt si ngốc của Tần Tu Dao, hắn không khỏi ghét bỏ trừng nàng một cái, lập tức lạnh lùng vô tình đóng cửa sổ xe lại. Tần Tu Dao thấy thế cũng tức giận quay lưng lại, uống vài ngụm nước. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nàng, nói: “Muội sao vậy?”
Vẻ mặt Tần Tu Dao bực bội, trong lòng vô cùng hối hận vì đã gọi Tần Tu Viễn đi cùng. Một đường này, bất tri bất giác cứ như vậy trôi qua. Chỉ thấy xe ngựa của Mạc Lâm chậm rãi dừng lại, hắn và Tần Tu Viễn xuống xe ngựa trước, sau đó ung dung đi tới: “Chúng ta đến rồi, Tần phu nhân, Tần tiểu thư… Không, A Dao, xuống xe đi.”
Tần Tu Dao hơi đỏ mặt, nàng cũng ngượng ngùng gật đầu. Từ nhỏ nàng đã tập võ, ngày thường đều tự mình nhảy xuống xe, hiện giờ thấy Mạc Lâm vì mình mà bố trí ghế xuống ngựa nên vẻ mặt ngại ngùng xách váy đi xuống. Tần Tu Viễn nhìn thấy cảnh tượng này thì khóe miệng khẽ giật giật, cuối cùng cũng không lên tiếng. Tần Tu Dao đi được hai bước, ánh mắt còn dừng trên người Mạc Lâm, nàng không chú ý tới dưới chân… Nên không cẩn thận giẫm lên làn váy của mình, ngã nhào xuống!
Mạc Lâm lẹ mắt nhanh tay, thoáng cái đã đưa tay đỡ lấy nàng, gần như ôm lấy nữ nhân vào lòng!
Tần Tu Viễn nhìn thấy liền xông tới, lập tức kéo Tần Tu Dao lên: “Thay y phục khác vào mà ngay cả đường cũng không đi nổi sao?”
*Làm cho rạng rỡ, hiển dương. “Quang tông diệu tổ” 光宗耀祖 làm rạng rỡ tổ tiên.