Trần Tân trong tình trạng hỗn loạn, thậm chí còn không thật sự tỉnh táo, chỉ cưỡng ép Phó Diễn dựa theo bản năng.
Giống như mọi lần trước đó, hai người họ môi lưỡi giao tranh. Dường như sau khi hận đối phương tới tận xương tủy thì kiểu gì cũng sẽ có một màn da thịt quấn quít như này.
Phó Diễn trước giờ luôn khao khát anh, Trần Tân không thể nào lại không nhận ra điều đó. Anh dùng thủ đoạn thô bạo nhất, cố gắng níu giữ Phó Diễn, vừa là để khiến Phó Diễn chấp nhận những hành vi này của anh. Không phải trước đây Phó Diễn rất thích làm chuyện này với anh sao?
Thế nhưng Phó Diễn của hiện tại lại đang kháng cự lại với anh, sự kháng cự rất rõ ràng. Cho dù cơ thể có phản ứng lộ rõ nhưng trái tim lại trốn tránh.
So với năm ấy liều lĩnh chạy khỏi nhà thì cách thức trốn chạy lần này của Phó Diễn rất quyết liệt, không để lại đường lui.
Hắn thật sự muốn thoát khỏi Trần Tân, chẳng cần bất cứ thứ gì nữa, kể cả thân phận Phó Diễn này.
Khi Phó Diễn mở mắt ra, ánh mắt hắn lạnh như băng: “Gia sản chú muốn bảo vệ, tôi đã để cho chú rồi. Chú muốn tuân theo di ngôn của kẻ đã chết ấy, tôi cũng không can dự vào nữa. Như chú đã nói đó, chú hoàn toàn có khả năng tạo ra một đứa trẻ mang dòng máu nhà họ Phó, kể cả là con ngoài giá thú. Những kẻ đó phù hợp với vị trí này hơn tôi.”
“Trần Tân, chú chọn nhầm người rồi. Cả đời này tôi cũng không thể sống theo kiểu khiến chú hài lòng được.”
Tim Trần Tân thắt nghẹn. Anh dường như ý thức được điều Phó Diễn muốn nói. Anh vươn tay tính bịt miệng Phó Diễn nhưng lại bị tay của đối phương ngăn lại.
Chịu ảnh hưởng của thuốc, Phó Diễn vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục lại sức lực, thế nhưng đối diện với bàn tay thậm chí còn có thể coi là yếu đó, Trần Tân không sao cử động nổi.
“Chứng kiến bộ dạng như người ở góa từ năm này qua tháng nọ của chú, thật lòng mà nói… tôi ngán rồi.”
Lời lẽ Phó Diễn thốt ra bén nhọn như dao. Ánh mắt hắn mệt mỏi và kiệt sức, như thể tất cả những gì Trần Tân trao cho hắn vào lúc này đều trở thành bóng đen mà hắn không thể rũ bỏ.
“Dù chú có giữ tôi lại, tôi cũng có vô số cách để rời đi.” Phó Diễn nhìn Trần Tân: “Tôi đã nói lời từ biệt với chú rồi.”
Đầu ngón tay Trần Tân lạnh ngắt. Anh túm chặt lấy tay Phó Diễn, mấp máy môi nhưng không thốt nổi nên lời.
Phó Diễn: “Tôi không thấy có lỗi khi dùng cách đó để chết cho chú coi.”
Hắn nở một nụ cười vừa ngông nghênh vừa có phần xấu xa: “Có lẽ giống như chú nói đó. Những năm qua tôi thật lòng hận chú. Hận chú đã coi tôi như một món di vật, hận chú từ đầu chí cuối luôn tự cho mình là đúng như vậy.”
“Trần Tân, khoảnh khắc tôi rơi khỏi thuyền, trông thấy nét mặt ấy của chú, tôi đột nhiên cảm thấy… dường như tôi không còn hận chú nữa.”
Trần Tân cảm thấy cảm giác nghẹt thở dữ dội buộc chặt cả cơ thể anh. Chút hơi ấm khó khăn lắm mới có lại được nhờ vào va chạm da thịt cũng nhanh chóng tan biến.
Trong mông lung, dường như có một thứ gì đó anh vẫn luôn nắm chặt trong tay cuối cùng đã tiêu tan.
Đây thậm chí còn không phải cảm giác mất mát anh cảm nhận được khi tận mắt chứng kiến Phó Diễn chết.
Mà là lúc này đây, bọn họ đang làm chuyện thân mật nhất, anh đã tìm được Phó Diễn từ cõi chết trở về, đã kiểm soát chặt chẽ đối phương dưới thân mình, thế nhưng cảm giác mất mát lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Anh đã mất hắn.
.