Phó Diễn vòng tay từ đằng sau qua. Khi chạm phải khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Trần Tân, cả người hắn rõ ràng đã đông cứng.
Trần Tân không còn giãy dụa nữa. Đầu anh chúc xuống, cả người mềm oặt.
Phó Diễn mò tay ra phía trước. Chỗ đó cũng giống như cả người Trần Tân, ỉu xìu, không có chút phản ứng nào.
“Chú như này là sao, muốn bảo vệ trinh tiết cho lão ta sao?”
Trần Tân không trả lời. Nếu hiện tại anh còn chút tỉnh táo nào thì có lẽ sẽ nghe thấy sự run rẩy trong giọng Phó Diễn. Song, dù có thật sự nghe thấy thì anh cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
Trần Tân gần như không thể cảm nhận những chuyện xảy ra xung quanh mình. Khi ý thức anh khôi phục lại, anh đã nằm trên xe, đầu gác trên đùi Phó Diễn, trên người đắp một chiếc áo vest.
Thuốc trong cơ thể anh vẫn còn tác dụng, thế nhưng phía sau không ẩm ướt và nhầy nhụa như hồi trước. Cũng không rõ là Phó Diễn không làm tới cuối hay chỉ đơn thuần là không bắn vào trong.
Trần Tân nhắm mắt lại trong sự tê dại. Anh không muốn nghĩ tiếp nữa.
Phó Diễn đưa Trần Tân về căn nhà cũ. Chỉ trong một tháng vắng mặt ngắn ngủi, căn nhà đã thay đổi hoàn toàn.
Phó Diễn dường như căm ghét căn nhà này vô cùng. Vậy nên ngay khi lên nắm quyền, hắn đã cho đổi hết đồ đạc trong nhà, chẳng còn thấy chút bóng dáng nào của căn nhà trước đây nữa. Nơi đây đã hoàn toàn trở thành ngôi nhà của Phó Diễn.
Chiếc sofa mà Đại ca trước đây thích ngồi nhất, sau trở thành chỗ ngồi chuyên dụng cho Trần Tân cũng đã bị dọn sạch sẽ.
Vị trí ấy chẳng đặt đồ đạc gì, trống rỗng, cũng như trái tim Trần Tân.
Thật ra anh cũng tò mò không biết vì sao Phó Diễn lại hận Đại ca đến như vậy. Đại ca tuy chưa làm trọn trách nhiệm với con cái, Phó Diễn lớn lên trong sự chăm sóc của Trần Tân và người giúp việc nhưng ông cũng chưa từng khắt khe với hắn.
Phó Diễn không những thờ ơ trước sự qua đời của Đại ca mà thậm chí còn không muốn nhìn thấy bất kỳ thứ đồ nào liên quan tới ông.
Trần Tân chưa từng được gặp mặt bố mẹ mình nên anh không hiểu nổi vì sao Phó Diễn lại có thể tuyệt tình đến mức đó. Có điều anh không hề biết rằng có đôi lúc sự bỏ mặc, không quan tâm cũng là một dạng bạo lực.
Phó Diễn ôm Trần Tân về phòng, sắc mặt hắn lúc này mới ổn hơn một chút. Hắn đặt Trần Tân nằm lên giường rồi xoay người ra ngoài.
Phó Diễn đã tiêm đủ liều lượng cho Trần Tân, biết anh hiện tại vẫn chưa thể động đậy được.
Thế nhưng chờ khi hắn lấy hòm thuốc quay lại, Phó Diễn phát hiện trên giường trống không.
Phó Diễn lập tức biến sắc. Hắn nghiến răng nghĩ: Trần Tân đúng là giỏi chạy! Bắn gãy chân vẫn chạy được, chuốc thuốc rồi vẫn chạy được!
Hắn nhanh chóng quét mắt khắp phòng, sau đó dừng lại ở cánh cửa nhà vệ sinh đang đóng chặt. Phó Diễn thở phào nhẹ nhõm, đi tới gõ cửa: “Chú, mở cửa.”
Bên trong im lìm. Phó Diễn thử vặn tay nắm cửa. Không ngoài dự đoán của hắn, cửa đã bị khoá trái.
Phó Diễn tiếp tục gõ cửa, mãi cho tới khi sự kiên nhẫn của hắn đã hoàn toàn cạn kiệt. Hắn thô bạo đá tung cánh cửa phòng tắm. Trong phòng tắm trống không, Trần Tân đang nằm bồn tắm, quay lưng về phía hắn. Đầu anh tựa vào mép bồn, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang ngủ.
Phó Diễn bước tới: “Chú, nếu chú muốn tắm sao không gọi tôi giúp chú. Chú bây giờ…”
Lời còn chưa dứt, mặt hắn đã trắng bệch.
Một dải màu đỏ tươi gai mắt chạy dài trong bồn tắm, điểm khởi nguồn là cổ tay Trần Tân.
Trần Tân quả là giỏi chạy.
Bất kể là dùng biện pháp nào.