Buổi tối, thành phố X trở nên xa hoa tráng lệ với những ánh đèn neon mập mờ. Cô lặng lẽ đứng trước biệt thự nhà họ Từ chính là để đợi một người. Một lát sau, một chiếc xe ô tô đi đến rồi dừng lại ngay trước cổng nhà họ Từ, người trong xe liền mở cửa xe ra chạy đến trước mặt cô.
- Vân Khê có phải em không?. - Anh giữ bả vai cô, khuôn mặt lo lắng dò xét xem có phải cô thật không. Đồng thời, cũng xem cô có bị thương chỗ nào không. Vừa rồi, khi thấy cô với bộ đồ màu đen, thậm chí cô còn đeo mũ che kín nửa khuôn mặt anh do dự có phải cô thật không? Nhưng, nhìn kĩ bóng dáng đó, thì chỉ có thể là cô.
Nhìn thấy anh, tâm trạng của Vân Khê trở nên tốt lên, cô mỉm cười đáp:
- Là em!.
- Mấy ngày nay em đi đâu vậy? Anh gọi không nghe máy. Còn nữa, sao em thành bộ dạng như thế này? Em có biết anh lo lắng cho em lắm không?.
Từ Dã Khiêm hỏi một tràng vậy, cô lại không có hứng trả lời bởi vì cô đang có chút mệt mỏi và lười biếng.
- Chúng ta vào nhà đã, em sẽ kể đầu đuôi câu chuyện cho anh. - Cô xoa xoa mi tâm, nói.
Tại phòng khách Từ gia, Vân Khê ngồi xuống, thoái mái dựa vào sofa, cố gắng hít thở đều đều. Đi đường từ nãy giờ, cả người mỏi nhừ bây giờ cô chỉ muốn được nghỉ ngơi.
Từ Dã Khiêm ngồi bên cạnh, rót cho cô ly nước. Vân Khê nhận lấy rồi uống một ngụm xong đặt xuống. Song, cô tiếp tục thoải mái dựa vào sofa hít thở đều đều.
Từ Dã Khiêm không hỏi cô xảy ra chuyện gì, anh để cô thoải mái thích làm gì thì làm. Anh biết đằng nào cô cũng kể mọi chuyện với anh nên anh không vội.
Sau khi ổn định được tinh thần trong người, Vân Khê ngồi thẳng người dậy bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện với anh.
- Cái gì? Anh ta dám làm thế với em?. - Khi nghe cô kể vậy, anh không nhịn được chỉ muốn nhảy dựng lên.
- Anh bình tĩnh!. - Cô giữ tay anh để cho anh bình tĩnh lại: - Em không biết tại sao anh ta làm thế với em. Trong suốt 2 ngày này, em phải chịu tra tấn bởi thứ thuốc đó, em thấy mình sắp điên lên rồi. Cung may là chưa điên thật.
Bên ngoài Từ Dã Khiêm có tỏ ra điềm tĩnh nhưng bên trong anh tức giận sôi trào, chỉ muốn bóp nát tên Tịch Nam Dạ kia. Hắn dám làm hại Vân Khê, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ.
- Em tính như nào?
- Em muốn trả thù vì con em. - Cô nhìn bụng phẳng lì của mình, giơ bàn tay khẽ xoa. Trong lòng nổi lên một cảm giác mất mát.
Từ Dã Khiêm khẽ thở dài, anh vô vai cô:
- Được! Anh giúp em.
Cô nghe xong, ngước lên nhìn anh, khuôn mặt đầy cảm kích, biết ơn.
- Được rồi, cũng muộn rồi hay hôm nay em tạm ở đây đi.
Như nhớ ra một điều, cô vội kéo tay anh lại:
- Không được, em phải về nhà đã.
- Yên tâm, anh sẽ báo với bác gái là em đang ở nhà anh. Bác ấy không phải lo lắng gì nữa.
- Nhưng mà....
- Không nhưng nhị gì hết, mai anh đưa em về. Giờ em ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở đây cho anh.
Được rồi, có gì ngay mai gặp mẹ, cô sẽ giải thích sau.
****************
Tại bệnh viện tâm thần.
Vương Tử Uyên nằm trên giường bệnh, cô ta từ từ mở mắt. Khắp xung quanh cô ta đều là các y tá, bác sĩ. Cô ta dần có ý thức hơn thì cố ngồi dậy.
Lúc này, sự chú ý của cô ta vào nam nhân ngồi ở một góc cạnh cửa số. Hắc ta mặc bộ vest đen lịch lãm được cắt may tinh tế. Hắn ngồi trên chiếc ghế đen riêng biệt trông giống như một vị vua cao ngạo, đầy quyền thế.
Cô ta chạy đến, quỳ trước mặt hắn:
- Tịch tổng! Tịch tổng!
Hắn vờ như không nghe thấy gì, một bàn tay đặt trên kệ ghế, nhẹ nhàng lắc ly rượu.
- Tôi không ngờ bệnh viện này có thể để cô ta chạy thoát đấy! - Hắn khẽ nở nụ cười, nhưng là nụ cười lạnh lùng, chết chóc.
Bệnh viện này vốn dĩ là của hắn, hắn mang cô vào đây chính là điều khiển tâm trí cô, khiến cô càng trở nên điện loạn. Vậy mà, cô có thể trốn thoát dễ dàng như vậy!.
Máu nóng trong người hắn sôi trào, hắn tức giận đến nỗi bàn tay bóp chặt ly rượu lại.
Vân Khê, được lắm! Tôi sẽ tìm được cô thôi.