Vân Khê chống cằm suy nghĩ, cô có một suy nghĩ nên bỏ thù hận mà trốn chạy hay không...
Suy nghĩ một hồi lâu, cô đã có một quyết định rồi. Chỉ cần không gặp hắn, cô sẽ buông bỏ mọi thứ, nhất định không đụng chạm đến hắn nữa!.
" Đang nghĩ gì mà nhập thần thế? ". - Không biết từ đâu Kiều An Linh đã xuất hiện ngay cạnh cô.
Vân Khê giật mình " A " lên cái, quay sang nhìn đối phương, thì ra là Kiều An Linh.
" Cậu đứng đây từ lúc nào vậy? ".
" Mới thôi! ".
Cô gật đầu " Ồ " một cái. Cũng đúng, cô quá suy tư về chuyện đó nên chẳng để ý gì cả.
" Trông cậu có vẻ căng thẳng, nói đi là chuyện gì? ".
" Không có gì đâu! ".
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, khi đến thang máy thì chạm mặt phải một người.
Người đàn ông hơi nhíu mày nhìn hai người phụ nữ. Sau đó, môi mỏng nhếch lên, anh ta nhanh chóng lôi điện thoại ra gõ một dòng chữ: " Tôi đã gặp con mèo nhỏ nhà cậu! ". Nhắn xong, anh ta cười khẽ rồi đi ra khỏi thang máy nhường cho Vân Khê và Kiều An Linh.
Kiều An Linh quay đầu nhìn anh ta rời đi. Phát hiện biểu hiện của cô bạn có chút kỳ lạ, cô cũng quay đầu nhìn theo rồi quay sang hỏi bạn mình.
" Cậu bị làm sao vậy? ".
Kiều An Linh không trả lời câu hỏi của cô luôn mà kéo cô vào thang máy.
" Thật không ngờ gặp vị Cố tiên sinh ở đây đấy! ".
" Cố tiên sinh!? ". - Vân Khê nhăn mày khó hiểu nhìn cô. Cố tiên sinh là sao vậy!?.
" Vị vừa rồi là đại thiếu gia Cố gia tên là Cố Đông Quân, không ngờ anh ta ở thành phố X ". - Kiều An Linh giải thích.
Vân Khê cũng từng nghe danh vị này, mặc dù trong giới Thương nhân cô không hiểu biết nhiều lắm, chí ít cô từng là Thiên kim Tiểu Thư Vân thị, thông tin những người có ảnh hưởng lớn như vậy làm sao không biết chứ?.
" Mà sao cậu biết anh ta? ". - Vân Khê tò mò hỏi cô ấy.
" Trước từng cơ hội gặp một lần! ". - Cô ấy nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ hồ nghi: " Cũng lạ thật, đang yên đang lành ở thành phố S sao sang đây làm gì cơ chứ? "
" Chắc anh ta đến đây làm ăn thôi! ". - Cô cũng chẳng quan tâm lắm.
Kiều An Linh nhẹ nhàng vỗ vai cô: " Cậu cẩn thận chút, anh ta rất thân thiết với Tịch thị đấy! ".
Câu nói của Kiều An Linh làm cô đột ngột dừng lại, cô sững sờ nhìn cô ấy, ánh mắt hàm chứa một tia nghi ngờ.
Kiều An Linh không đợi cô hỏi, liền thẳng thắn trả lời:
" Hồi sáng, tớ có hỏi mẹ cậu về chuyện của cậu! ".
Vân Khê gật đầu ra vẻ đã hiểu. Kiều An Linh thấy vậy liền quở trách cô:
" Cái đồ ngốc nhà cậu, bị như vậy mà không kể cho tớ sao hả!? ".
Vân Khê hiểu tấm lòng cô ấy dành cho cô, nhẹ giọng đáp:
" Tớ muốn kể lắm nhưng không để cậu lo lắng thôi! ".
" Dù có gì phải tâm sự với mình biết chưa!? ".
" Ừm, biết rồi! ".
Đến tầng 5, hai người đi ra khỏi thang máy nhưng đâu biết rằng, ở một góc khuất nào đó, có một bóng đen đang theo dõi hai người họ.
****************
" Cậu gặp được Vân Khê? ".
Ở trong căn phòng xa hoa, trên bàn đặt sẵn nhiều chai rượu, Tịch Nam Dạ trên người mặc Âu phục màu đen, hắn ngồi trên ghế sofa bắt chéo chân. Một tay lắc lắc ly rượu tạo cảm giác nghiểm chỉnh, cứng rắn, lạnh lùng, khó gần.
Cố Đông Quân khẽ nhếch miệng, anh ta không nói mà ngửa cổ lên uống rượu. Uống hết một ly rượu, hắn đặt ly xuống mới trả lời câu hỏi của Tịch Nam Dạ.
" Tôi đến đây mục đích là làm việc, tiện thuê khách sạn, không ngờ trùng hợp gặp " con mèo nhỏ " nhà cậu đấy! ".
" Con mèo nhỏ cái đầu nhà cậu! ". - Hắn bực mình, miệng chửi một câu thô tục.
" Ừm, cái cái biệt danh này nên để Tịch tổng đây gọi ". - Ngữ điệu của Cố Đông Quân mang hàm ý hài hước.
Tịch Nam Dạ trừng mắt liếc anh ta một phát!.
Dường như anh ta không có ý định tha cho hắn, đáy mắt xet qua tia châm chọc, " Theo tôi thấy cô ấy rất vui vẻ, dường như để cậu qua một bên rồi! ".
Rất tốt, trêu chọc Tịch Nam Dạ là một việc anh ta rất thích!.
Người ngoài nhìn vào cậu cả lạnh lùng của Cố gia chắc sốc lắm đây!.
Tịch Nam Dạ không thể chịu nổi nữa, anh mắt như muốn giết người liếc xéo anh ta:
" Khách sạn nào? Nói! ".
" Aizzz...Bình tĩnh nào anh bạn...khoan đã, khoan đã...!"
Anh ta còn chưa kịp nói xong, hắn đã lạnh lùng đứng dậy, tức khắc rời đi.