Chiếc xe Ferrari lao nhanh như một cơn gió, giống như thú dữ đang nổi giận bất chấp tất cả mọi thứ.
Về Hoa Uyển viên, tất cả người hầu đứng xếp hàng không dám ngước lên nhìn hắn. Lúc này, cả người hắn tràn đầy hơi thở sát khí như muốn giết người vậy.
Hắn đi qua từng người hầu hỏi:
" Vẫn chưa tìm thấy sao? ".
" Vâng " - Quản gia trả lời.
Nghe vậy, hắn nổi giận đùng đùng mà gào lên:
" Các người làm ăn kiểu gì vậy hả? Ngay cả một cô gái không trông chừng nổi? ".
Hắn đánh giá thấp cô gái này rồi, cứ nghĩ mang cô về đây, cô sẽ biết thân biết phận mà nghe lời. Hoa Uyển viên rộng lớn như vậy, cô chạy trốn đi đâu được chứ, chắc chắc cô chỉ núp chỗ nào đó quanh đây thôi, hắn không tin cô có thể đi xa được.
Còn tất cả mọi người nghe tiếng rống giận của hắn không khỏi rùng mình, tất cả đều cảm thấy ấm ức. Chỉ duy nhất Quản gia duy trì bộ mặt bình tĩnh, bà vốn đã quen tính cách của Tịch Nam Dạ nên không thấy gì làm lạ. Bà đi đến trấn an hắn:
" Ông chủ, sáng nay cô Vương có đến đây ".
" Rồi sao nữa? " - Trong đầu hắn loé lên một suy nghĩ.
" Haizz, tôi nhớ cô Vương có vào nhà nhưng không biết làm gì, với lại chúng tôi cũng mặc kệ tiếp tục công việc của mình ".
" Cô ta về lúc mấy giờ? ".
Bà Quản gia đắn đo cố nhớ lại sáng nay, hình như không thấy cô ta đi ra khỏi Hoa Uyển viên thì phải.
" Tôi không thấy cô Vương đi ra ".
" Bà chắc chứ? "
" Tôi chắc chắn ". - Quản gia gật đầu.
Hắn cầm điện thoại lên gọi cho Vương Tử Uyên nhưng một lâu vẫn không nghe máy.
Chết tiệt! Hắn nhẫn nại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.
Tút...tút!
Vẫn không nghe máy!. Hắn nắm chặt điện thoại trong tay quyết định gọi điện cho bố của Vương Tử Uyên.
" Vương tiên sinh ".
" Tịch tổng có chuyện gì sao? ".
" Tôi muốn hỏi con gái ông có ở đấy không? ".
" Haha hồi chiều con bé có gọi điện nói với tôi rằng sẽ đi du lịch ".
" Du lịch? " - Hắn lặp lại câu của Vương Quốc Sinh, ánh mắt mang theo tia nghi ngờ, tháng này có phải mùa cao điểm của du lịch đâu: " Vậy xin hỏi Vương tiên sinh, cô ấy có nói du lịch ở đâu không? ".
Vương Quốc Sinh không ngờ Tịch Nam Dạ hỏi con gái ông ta ở đâu, ông cảm thấy lạ, một người lạnh lùng như Tịch Nam Dạ chắc chắn sẽ không hứng thú về mấy chuyện này, trừ phi hắn có ý với con gái ông ta. Vương Quốc Sinh như mở cờ trong lòng, liền vui vẻ đáp: " Bãi biển S, thành phố Hải Nam ".
Ngắt máy, hắn gọi điện cho trợ lý của hắn:
" Chuẩn bị cho tôi một chiếc máy bay, đi đến thành phố S " - Hắn lạnh lùng ra lệnh.
****************
Ngồi trên máy bay trực thăng, chỉ trong một đêm đám thuộc hạ của hắn đã dò soát được chỗ của Vân Khê. Đôi mắt âm trầm cả một đêm không ngủ. Phi cơ thấy hắn mệt mỏi muốn lòng tốt khuyên nhủ:
" Tịch tổng, ngài mệt rồi hay ngủ chút đi ".
Tịch Nam Dạ im lặng nhìn cảnh vật dưới đất, tất cả chỉ tìm kiếm bóng hình quen thuộc của cô gái kia. Trên tay hắn cầm bộ đàm để nghe tin tức từ đám thuộc hạ của hắn đồng theo trên tai hắn đeo một chiếc tai nghe. Cũng may, tháng này không phải mùa cao điểm của du lịch nên việc tiềm kiếm không khó như chở bàn tay.
Lúc này có một giọng nói truyền vào tai nghe, giọng người đó có vẻ mệt mỏi:
" Tịch ca, em tìm được người anh đang tìm rồi " - Nói xong, cậu ta liền ngáp một hơi.
Tịch Nam Dạ làm như không nghe thấy tiếng ngáp của cậu ta, tiếp tục im lặng lắng nghe cậu ta nói:
" Bây giờ em gửi định vị cho anh nhé! ".
" Cảm ơn cậu, nhóc! ".
" Nhóc gì chứ, em 18 tuổi rồi " - Cậu ta phản bác lại, ngồi bên cạnh cậu ta là Hạ Ninh, cô khẽ liếc về phía Hàn Khải Duật rồi lắc đầu, đúng là đanh đá, đanh đá hơn cả con gái nha.
Phía bên này, Tịch Nam Dạ nhìn định vị trên máy tính mà Hàn Khải Duật gửi, nhưng có một thứ khiến hắn nhíu mày. Vị trí chấm tròn đó sao ở biển?
Hắn bắt đầu thấy trở nên thấy sự việc không ổn.
" Còn bao lâu nữa đến nơi " - Hắn hỏi.
Phi cơ nhìn màn hình khẽ đáp: " Tầm 1 giờ nữa ".
****************
Trên bờ biển không có một bóng người, một cô gái bị cột ở giữa biển, cả người cô bị trói chặt vào chiếc cột. Nước biển càng lúc càng dâng cao, bắn vào mắt và mũi cơ, khiến cô không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh. Trông thật thảm hại.
Cứu với...ai cứu tôi với!.
" Hahahaha " - Một tiếng cười đanh thép vang lên, cô ta tiến lại gần Vân Khê, giơ tay nâng cằm cô lên:
" Thật không ngờ cô sẽ có ngày này ".