Chương 74
“Thành giao.”
Không biết âm mưu bí mật gì hay thù oán nặng nề gì với hai người này mà để họ chơi khô máu như thế. Lý Hưng cùng đám người tặc lưỡi bắt đầu đi điều tra.
Tịch Nhan thì cười không ngớt, cứ nghĩ lại việc hôm qua thuê đám người đó là việc đúng đắn nhất trong cuộc đời nên cô không thể dừng được.
“Ê mày cười gì thế?”
“Tao là nữ chính ngôn tình mày à. Bởi vì tao đã tự làm một việc rất có ích.”
Cô hí hửng chạy loanh quanh mỉm cười thật tươi nhìn Kiều Anh. Tịch Nhan xoay người lại, mái tóc xoã xuống đang bay trong gió trời đông đầu mùa.
“Đương nhiên mày phải là nữ chính ngôn tình rồi.”
Cả hai lại cười tung tăng ghé hết hàng quán này đến hàng khác chân không biết mỏi là gì.
“Ê mày ăn chả cá, hamburger không?”
“Có, có.”
…
Lý Hưng rút điện thoại ra, ánh mắt bỗng chốc sắc lạnh. Giọng người đàn ông trong điện thoại cũng lạnh không kém.
“Các ngươi ở Đô Thành ăn hại thế à?”
Lý Hưng không nói gì, anh ta biết một câu trái ý thôi là mạng cũng bay đầu như chơi.
“Không, có một người con gái tên Tịch Nhan đang thu nhận bọn tôi và hiện tại bọn tôi đang làm việc cho cô ta.”
“Nhan…”
Hắn ta đang định nói gì đó thì chợt dừng lại môi cười cười. Ly rượu trên tay bỗng chốc cũng trở lên không còn hứng thú.
“Ha bảo vệ tốt cô ấy nếu không ta nhất định không tha cho các ngươi.”
Nghiêm Hàn có chút dễ chịu tắt điện thoại, đám người ngơ ngác nhìn nhau. Không biết Tịch Nhan có quan hệ gì mà khiến Nghiêm Hàn bảo vệ như vậy.
Lý Hưng cắn răng, nếu không bảo vệ được thì chỉ có chết. Người của Nghiêm Hàn ở khắp mọi nơi trên trái đất này, không phải là dân cư khu ổ chuột thì cũng là người nổi tiếng hoặc tỷ phú. Chỉ cần hắn muốn giết ai, muốn bắt ai là có thể làm xong trong tích tắc.