Chương 6
Cảm giác không an toàn, Tịch Nhan quay đầu lại. Một người con trai cao lớn, mặc quần áo phông đen đang đứng trước cửa. Trông rất là đẹp trai nha.
“Ủa ai đây?”
Người con trai cho cô cảm giác sợ hãi nhưng cũng khá là quen thuộc. Cảm giác giống như đã gặp ở đâu vậy.
“Con dâu mèo nhỏ nhà họ Mộ vậy mà lại xù lông rồi à?”
“Ủa? Mèo? Ai vậy?”
Viễn Trình sợ hãi, quản gia nhẹ nhàng từ tốn giới thiệu với Tịch Nhan.
“Thiếu phu nhân đây là thiếu gia Mộ Cố Trì.”
“Hả? Là Mộ Cố Trì sao? Hắn ta là người ngốc nghếch, tàn tật mà.”
Nghe vậy anh ta đen mặt lại, Viễn Trình lùi về sau vài bước. Tịch Nhan cảm thấy lạnh lẽo, mới nãy còn nắng gắt gỏng mà giờ bầu trời lại âm u rồi.
“Em nói ai là đồ ngốc nghếch, tàn tật?”
“Em nói ai là đồ ngốc nghếch, tàn tật?”
“Mộ Cố Trì.”
Tịch Nhan không ngần ngại trả lời, Viễn Trình hốt hoảng ra hiệu cho cô im lặng. Nhưng không càng được nước cô càng lấn tới.
Cố Trì không nói gì cứ từ từ đi đến chỗ cô. Cảm giác được nguy hiểm, Tịch Nhan lùi về sau vài bước. Cả người run rẩy sợ hãi.
Mộ Cố Trì đứng trước mặt cô cao cả thước. Tịch Nhan ngước đầu lên cố gắng với nhìn sự đẹp trai này.
“Đẹp trai không?”
“Đẹp.”
Tịch Nhan ngẩn ngơ, bị hỏi ghẹo cô liền đỏ mặt ngượng ngùng. Cố Trì nhoẻn miệng cười nhìn Tịch Nhan.
Viễn Trình bên kia sợ hãi, vì vừa nãy còn cãi tay đôi với cả Tịch Nhan. Liệu không có gì xảy ra chứ? Trái tim cậu cứ nhảy xuống liên hoàn.
“Tôi tưởng em đi shopping với bạn? Này cầm lấy tiêu gì thì tiêu. Tôi đợi em ở nhà.”
Tôi đợi em ở nhà? Tôi đợi em ở nhà? Tôi đợi em ở nhà? Trong đầu cô chỉ loanh quanh câu nói của anh ta cùng khuôn mặt đẹp trai nhẹ nhàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!