Sáng sớm hôm sau, Lâm Ngọc Nhi tỉnh dậy. Nghĩ tới chuyện đáng sợ tối hôm qua, chợt rùng mình một cái.
Lật vội chăn ra kiểm tra, thấy phía dưới đũng quần ướt đẫm một bãi. Nàng ta cảm thấy ngượng ngùng không thôi.
"Người đâu."
Nha hoàn Hoài Thanh vội đẩy cửa bước vào, tối qua là đến phiên nàng trực cửa hầu chủ tử. Đợi lát nữa hết ca mới có người tới thay.
"Nương nương, người đã dậy rồi sao?"
Lâm Ngọc Nhi thấy Hoài Thanh bước vào, vội nhăn mặt tức giận, quát:
"Tối qua ngươi làm gì? Sao ta gọi mãi mà không trả lời."
Hoài Thanh nghe vậy thì suy nghĩ một lát, cảm thấy có gì không đúng. Hôm qua rõ ràng nàng vẫn luôn canh ngoài cửa, cũng không hề nghe thấy tiếng gọi nào của nương nương. Chẳng lẽ tiếng gọi quá nhỏ nên nàng không nghe thấy?.
"Nương nương, tối qua nô tỳ vẫn canh ở trước cửa. Nhưng không hề nghe thấy tiếng người gọi."
"Không thể nào, rõ ràng ta hét rất to, chưa kể…"
Lâm Ngọc Nhi nói đến đó thì ngưng lại, vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn Hoài Thanh. Đúng vậy, ngoài Hoài Thanh ra còn có tiểu thái giám canh cổng. Lúc tối nàng lại la to như thế, bọn họ không thể nào không nghe thấy tiếng động nào được.
Nàng bắt đầu cảm thấy rối rắm, hoài nghi mọi chuyện đêm qua chỉ là giấc mơ.
"Chắc ta nhớ nhầm, ngươi hầu hạ ta súc miệng, rửa mặt."
"Dạ, nương nương."
Lâm Ngọc Nhi nói xong thì hất chăn ngồi dậy, như nghĩ đến chuyện gì, nàng ta có chút rối rắm nói:
“À, ngươi đi nói người chuẩn bị nước tắm, ta muốn tắm rửa, thay y phục.”
Phượng Nghi cung sáng nay náo nhiệt hơn hẳn. Vì Uyển Linh đã dời lịch thỉnh an sang buổi chiều, nên mỗi sáng sẽ có nhiều thời gian vui đùa bên đại hoàng tử.
Đại hoàng tử Hạc Hiên bây giờ trông đã cứng cáp hơn nhiều so với lúc Uyển Linh mới tới đây.
Nhìn biểu cảm tươi cười hạnh phúc của hắn mỗi lần có nàng ở bên, Uyển Linh lại cảm thấy như được tiếp thêm động lực. Trong hoàng cung lạnh lẽo này, nàng vẫn luôn cảm thấy may mắn vì có hắn là người thân ở bên.
"Nương nương, sáng nay trong viện đức phi không truyền ra tin tức gì. Lúc nãy Kiều Kiến Văn cũng có nói, đức phi tỉnh dậy chỉ trách mắng nha hoàn mấy câu rồi thôi, không hề có ý định phạt. Nô tỳ nghĩ, có khi nào nàng ta tưởng mọi chuyện lúc tối là mơ đi."
Nghe Nguyệt Phù ở bên cạnh nói, Uyển Linh đang ôm đại hoàng tử cũng nhếch môi cười lạnh. Có thể nàng ta nghĩ chuyện tối qua là mơ thật cũng nên!.
“Tối nay cứ tiếp tục cho ta.”
“Dạ, nương nương.”
Nguyệt Phù nhận được lệnh thì vui vẻ không thôi. Những chuyện như này nàng cảm thấy vô cùng thú vị. Thật ra, tối hôm qua, lúc các nàng chuẩn bị hù dọa Lâm Ngọc Nhi thì đã cho những hạ nhân canh cửa bên ngoài hít thuốc mê, nên bọn họ mới lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê như vậy. Không biết rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì, nên cho dù Lâm Ngọc Nhi có gào cho rách cả cổ họng thì cũng không ai nghe thấy.
Thật ra, bọn họ chỉ muốn hù hoạ Lâm Ngọc Nhi một chút, để nàng ta biết sợ mà bớt làm những chuyện xấu lại. Nhưng không ngờ nàng ta lại cứng đến như thế, vậy nên Uyển Linh mới cho người hù dọa thêm mấy ngày nữa rồi mới buông tha.
Tại Song viện, Mạn Song Tâm vẫn đang vô cùng nhàn nhã nằm trên giường êm, tay nàng khẻ vuốt ve chiếc bụng đang dần nhô lên của mình, cảm giác hạnh phúc không thể tả.
Người ta nói mẫu bằng tử quý, quả là không sai. Từ khi có hài tử này, địa vị trong cung của nàng ta cũng được nâng lên đáng kể. Không những thế, cứ mỗi lần nàng ra ngoài đi dạo thì các phi tần khác đều vô cùng khách khí với nàng ta. Có nhiều người còn phải tìm cách đi đường vòng, phải biết, cái thai trong bụng nàng ta vô cùng quý giá, chỉ cần có chút sơ hở thì liền phải chịu tội. Trong cung hiện tại rất ít hài tử, chỉ duy có đại hoàng tử do tiền hoàng hậu thân sinh là vẫn còn tồn tại. Còn lại, những hài tử khác hầu như đã sớm bị những tranh đấu của hậu cung làm bay biến cả rồi.
Mạn Song Tâm âu yếm nhìn bụng mình nói khẽ: “Con à, con nhất định phải lớn lên khỏe mạnh. Là một hoàng tử thông minh, kiệt xuất. Mẫu thân nhất định sẽ vì con mà tranh đấu, khiến cho con về sau sẽ đứng trên vạn người.”
Nha hoàn thân cạnh của nàng ta đứng bên cạnh nghe được những lời những lời như vậy thì vô cùng nịnh nọt: “Tiểu chủ, trong bụng người nhất định là một tiểu hoàng tử mập mạp.”
Biết là nha hoàn Tú nhi đang lấy lòng mình, nhưng Mạn Song Tâm không hề cảm thấy ghét bỏ mà ngược lại còn thấy có chút hưởng thụ. Nàng ta cho rằng, chỉ cần cái thai này là một nam hài, thì nàng nhất định sẽ được một bước lên mây.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng nhìn chiếc bụng của mình lại tràn đầy yêu thương.
Từ nhỏ, nàng ta đã phải sống trong cảnh tủi nhục. Mặc dù mẫu thân nàng chỉ là nha hoàn, nhưng lại mang trong mình dòng máu của hoàng thượng Minh Lang quốc. Trớ trêu thay, khi nàng ta sinh ra, hoàng thượng lại không nhận nàng làm cốt nhục. Bỏ mặc hai mẫu tử nàng bị người ta sỉ nhục, làm nha hoàn cho chính nữ nhi của ông ta. Nghĩ đến đây, Mạn Song Tâm càng cảm thấy căm phẫn hơn bao giờ hết. Nàng tự thề trong lòng, nhất định sau này sẽ khiến bọn họ phải trả giá.
Kha Nhã Bội Linh đã chết, mục tiêu của nàng ta hiện tại, chính là Kha Nhã Uyển Linh. Nếu nói nuối tiếc nhất, có lẽ chính là cái hôm mà Bội Linh sinh, nàng ta đã không có cách nào để giết chết hài tử đó, để cho nó sống tới tận bây giờ, và có lẽ về sau sẽ chính là địch thủ của nhi tử nàng. Càng nghĩ, nàng ta lại càng quyết tâm sẽ dẫm đạp những người đó dưới chân, để đi lên làm hoàng hậu, mở ra cho mình và hài tử một con đường.