Nhìn hai người làm trò ve vãn đánh yêu trước mặt mình, lòng Lâm Viện như rơi xuống đáy vực, anh vừa đi, trong nháy mắt cô thay đổi sắc mặt, "Tô Mông, cô có biết xấu hổ hay không hả, vậy mà lại câu dẫn đàn ông có vợ, còn mệt tôi lúc trước đối xử với cô tốt như vậy."
Muốn nói đến kỹ thuật thay đổi sắc mặt, Tô Mông cũng không nhường một tấc, vẻ mặt thanh thuần vô tội vừa rồi cũng biến mất hầu như không còn, thay thế vào đó chính là gương mặt đạm nhiên không có chút cảm xúc.
"Có tốt với tôi hay không, trong lòng cô tự hiểu rõ, những điểm tâm ngọt cô làm cho tôi ăn không đáng giá bao nhiêu, mà những trang sức tôi cho cô lại không phải số lượng nhỏ đâu đấy."
Lâm Viện có muốn kết bạn với Tô Mông hay không, trong lòng Tô Mông hiểu rõ, lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy có dạng người gì mà cô chưa từng thấy qua, có điều chỉ là một vở kịch hèn mọn mà thôi, thấy cô ta còn có giá trị lợi dụng, cô cũng vui vẻ chơi cùng cô ta.
Tô Mông nhếch lên bắt chéo chân, vẻ mặt hờ hững xem kịch vui khiến Lâm Viện có một loại cảm giác không chỗ che.
Lâm Viện phẫn nộ không cần ngụy trang nữa, "Mày cho rằng tao hiếm lạ mấy món đồ đó à, con hồ ly tinh câu dẫn đàn ông."
Lâm Viện thất bại lui xuống nhìn Tô Mông không có biểu hiện gì khi bị công kích, cô không nhịn được buông lời dơ bẩn, dùng những từ thô tục nhất công kích.
Thật ra đối với những lời nhục mạ như thế Tô Mông cũng thấy không sao cả, hồ ly tinh cũng đâu có mang nghĩa xấu, "Hình dung cũng rất chính xác đấy."
Đột nhiên cô chuyển câu chuyện, "Cô tục như vậy đưa Mặc Huy nghe có ổn không nhỉ?"
Lâm Viện che kín cái túi lại, sao cô ta biết?
Trước không nói động tác lén lút của cô ta khi Tô Mặc Huy đi, đối với người dùng bút ghi âm để luyện khẩu ngữ như Tô Mông mà nói, trình độ quen thuộc của cô đối với nó cũng không khác bất kỳ phóng viên nào đâu, hơn nữa chỉ cần là trường hợp cho phép cô đều dùng bút ghi âm hỗ trợ mình phiên dịch.
Sở dĩ bây giờ Tô Mông mới nói là muốn cho cô ta hy vọng, rồi để cô ta thất vọng đấy.
Tô Mông không cần tốn nhiều sức lấy túi của Lâm Viện qua, quả nhiên cô tìm được cây bút đang sáng lên, cô xóa phần ghi âm lúc trước, cầm trong tay, thong thả ung dung nói, "Có điều bây giờ mới lấy ra, có phải hơi chậm rồi không, ghi âm tiếng tôi và Mặc Huy lên giường mới có ý nghĩa chứ."
"Ít nhất cô có thể dùng nó, đòi thêm một phần phí phụng dưỡng đấy."
Lâm Viện không thể tin nhìn cô, "Mày, con kỹ nữ trà xanh này, sao Mặc Huy có thể thích loại đàn bà như mày chứ."
"Không không không, Mặc Huy không phải là người cô có thể gọi đâu, dù sao cũng sắp là chồng trước rồi, cô gọi tên đầy đủ sẽ ổn hơn đấy, nếu không tôi sẽ ghen đó."
"Mày dựa vào cái gì mà ghen, chẳng qua chỉ là một ả tiểu tam, còn có tư cách không cho tao gọi chồng tao à." Kế hoạch ghi âm của Lâm Viện thất bại, cũng không giữ kẽ nữa, đơn giản muốn nói gì thì nói.
Tô Mông có chút buồn cười, cũng thật sự cười, "Cô nói dựa vào cái gì à, đương nhiên dựa vào tôi là Tô phu nhân tương lai."
Lâm Viện khịt mũi coi thường, "Mày cũng đủ không biết xấu hổ, Mặc Huy sẽ không cưới mày, đối với mày anh ấy chỉ là chơi qua đường thôi."
Tô Mông không muốn tranh cãi với cô ta trong chuyện này, cô cũng không muốn kết hôn nhanh như vậy.
Ngón trỏ cô để bên cằm, một dáng vẻ nhàn nhã, lời nói ra lại là trí mạng, "Muốn nói không biết xấu hổ cũng không bằng cô được, cún con quán bar đêm đó như thế nào hả?"
Trải qua các loại đàm phán, Tô Mông thân kinh bách chiến cũng không đem kẻ hèn như Lâm Viện để vào mắt, chỉ cần lựa chọn của Tô Mặc Huy không phải là cô ta, cô ta sẽ chẳng phải là uy hiếp gì.
Lần này Lâm Viện thật sự chột dạ và phẫn nộ, "Mày điều tra tao, tao và Thẩm Thịnh Trạch thanh bạch, mày bôi nhọ tao cũng vô dụng."
Tô Mông rất là tán đồng gật gật đầu, "Ảnh chụp cô cũng vô dụng, cho Tô Mặc Huy xem cũng vô dụng, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn muốn ly hôn với cô đó thôi."
"Mày..."
Tô Mông cũng không cho cô ta cơ hội chen vào nói, "A, tôi biết rồi, nếu không để Lâm Thăng biết đi, nếu ông ta biết cô ly hôn với Tô Mặc Huy là vì cô ngoại tình, cô xem, cha cô sẽ đối xử với cô thế nào nhỉ?"
Đánh rắn đánh giập đầu, nắm người nắm uy hiếp, Lâm Viện sợ nhất chính là cha cô ta, từ nhỏ đã bị Lâm Thăng dạy dỗ bằng roi vọt đã khiến cô ta quen thói phục tùng, muốn chạy trốn lại không trốn được, ngẫm lại cũng là thật đáng buồn.
Nhớ tới Lâm Thăng, hàm răng của Lâm Viện run lên, "Mày là ma quỷ."
Tô Mông nhún vai, "Tùy cô nghĩ sao cũng được, chỉ cần cô ký đơn ly hôn sớm một chút là được."
Lúc này Lâm Viện hiểu chuyện đã rồi, bởi vì cô không có phần thắng, dù cho có lên toà, cô cũng không đấu lại tư bản như Tô thị.
Nhưng dù cho bị gạt đi cũng phải rõ ràng mọi chuyện, "Các người ở bên nhau từ lúc nào?"
"Nói thế thì không văn minh lắm, có điều, để giảm bớt hối hận không cần thiết, quả thật tôi cũng muốn nói rõ ràng, tôi và thầy Tô đã sớm ở bên nhau lâu rồi, tuyệt đối không phải bởi vì cô giật dây bắc cầu đâu."
"A, đúng rồi, đêm đó phim khiêu dâm sống động có dễ nghe không?"
Lâm Viện đột nhiên phản ứng lại đây, "Đêm đó, là mày..."
Tô Mông tiếp lời nói, "Đương nhiên là tôi rồi, dù sao phụ nữ có thiên phú về ngôn ngữ cũng không có mấy người, cô cũng ngốc thật, khiêu dâm sống động cũng nghe không hiểu."
Lâm Viện đã bị tức đến run run, đôi cẩu nam nữ này thế mà lại ở trong nhà điên long đảo phượng, mà cô còn cho rằng chỉ là coi phim heo...
Tô Mặc Huy đi ở trên đường nghĩ nghĩ, rồi lại quay đầu đi trở về, tuy rằng anh đoán được Tô Mông sẽ không mảnh mai như cô thể hiện trước mặt anh, nhưng chung quy anh cũng không quá yên tâm.
Tô Mông nhìn Tô Mặc Huy đi rồi quay lại, cô lập tức đứng dậy kéo cánh tay anh, như chim nhỏ nép vào người, "Thầy ơi, thầy về rồi."
"Vừa rồi em với chị Lâm Viện nói rồi, chị ấy nói chị ấy muốn chúc phúc chúng ta, em rất rất vui."
Lâm Viện cười miễn cưỡng, chuyện tới nước này, cô chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp, ngậm bồ hòn, "Tôi nghe Tô Mông nói, cũng bị tình yêu của hai người cảm động rồi, tôi thành toàn cho các người, ly hôn đi."
Không ai biết trong lòng cô nhỏ máu như thế nào, đau giống như dao cắt trong tim, nhưng chung quy cô phải suy xét hiện thực, cô phải tóm được một nửa phí phụng dưỡng kia, còn cha Lâm, cô có thể giấu bao lâu hay bấy lâu.
Tô Mặc Huy có chút kinh ngạc, công phu trong chốc lát này, Tô Mông nói như thế nào để đả động Lâm Viện đây?
Anh nhìn về phía Tô Mông, Tô Mông không giải thích, chỉ là cười vô hại, che giấu công danh.
Hai bên đều đồng ý ly hôn, sự tình tiến triển rất nhanh, một buổi trưa đã xong xuôi trình tự, nhận được giấy chứng nhận.
Ngồi trên xe Tô Mông nhận được sự giãy dụa cuối cùng của Lâm Viện, "Con đàn bà ác độc như mày sớm hay muộn cũng sẽ bị Mặc Huy phát hiện, sớm muộn anh ấy cũng sẽ vứt bỏ mày."
Tô Mông nhàn nhạt đáp lại một câu, "Tạm biệt" rồi kéo đen cô ta, cuộc sống của cô không tới phiên người khác múa tay múa chân, nói ra nói vào.
Tô Mặc Huy nắm chặt tay Tô Mông, có hàng ngàn cảm khái, "Vậy, chúng ta thật sự có thể quang minh chính đại ở bên nhau."
Tô Mông dựa vào vai anh, "Đúng vậy, thật tốt."
Hết thảy đều đã được định sẵn rồi.