Mấy ngày nay tâm trạng của Lâm Viện vừa lo lắng vừa đề phòng, ở Tô Châu cô vui đến quên cả trời đất, có chút tâm lý muốn trốn tránh, mãi đến khi Tô Mặc Huy gọi điện thoại tới, cô mới biết rằng tiếp theo phải đối diện với hiện thực rồi.
Kéo hành lý vội vàng chạy về nhà, Tô Mặc Huy đã sớm ngồi chờ cô ở phòng khách.
"Ngồi đi."
Lâm Viện nhìn gương mặt nghiêm túc của Tô Mặc Huy khiến cô có phần hồi hộp bất an, "Mặc Huy, anh gọi em về gấp là có chuyện gì thế?"
Tô Mặc Huy đi thẳng vào chủ đề, "Trạng thái hôn nhân giữa chúng ta, trong lòng em và anh đều hiểu rõ, hiện giờ Tô Hạc Lâm cũng lớn rồi, chúng ta cũng không nên trói buộc nhau nữa, mình ly hôn đi."
Nghe thấy hai chữ ly hôn, Lâm Viện giống như bị sét đánh, như sa và hầm băng.
"Đây là giấy thỏa thuận ly hôn, ngoại trừ căn nhà này, em có thể lấy một nửa tài sản trong nhà, nếu em không có ý kiến gì thì ký tên lên đó đi."
Lâm Viện không nghĩ tới sự tình đã nghiêm trọng tới mức này, cô chưa từng nghĩ có một ngày Tô Mặc Huy sẽ đưa ra đơn ly hôn với cô, điều này đối với người đã sống như một phu nhân nhà giàu nhưng không có thu nhập kinh tế như cô mà nói là đả kích long trời lở đất nhất.
"Mặc Huy, sao anh lại đột nhiên muốn ly hôn thế, nhiều năm bên nhau của chúng ta như vậy chẳng lẽ lại kết thúc ở đây? Huống hồ Hạc Lâm mới mười bốn tuổi, nó cần một gia đình trọn vẹn kia mà, nếu không nó sẽ càng thêm ngỗ nghịch mất."
Giọng điệu của Lâm Viện gần như là cầu xin, Tô Mặc Huy lại không có chút động tĩnh, ngược lại anh hỏi, "Chuyện cha em làm, em hẳn là rất biết ơn nhỉ?"
Lâm Viện nhất thời có chút ngây ngốc, không biết anh đang nói cái gì.
Tô Mặc Huy trầm giọng nhắc nhở, "Bỏ thuốc, Tôn Dương Minh, vắng họp, những từ mấu chốt này chắc em vẫn còn nhớ chứ."
Trong lòng Lâm Viện lộp bộp, cô không ngờ chuyện đã qua lâu như thế lại bị Tô Mặc Huy biết được, nếu đã không cách nào để bào chữa, cô chỉ có thể dùng hết sức để cứu vãn, "Chuyện này là cha em sắp xếp, lúc đó em có ngăn cản ông ấy, nhưng ông ấy không nghe em, em cũng rất đau khổ, anh biết mà, em yêu anh như thế, sao có thể làm hại anh được?"
Nghe xong lời cô nói, giọng của Tô Mặc Huy lạnh xuống, quả nhiên cô cũng không thoát được có liên quan, "Đương nhiên em không muốn hại tôi, em chỉ giống như cha em, hy vọng tôi thừa kế Tô gia, để trở thành cây rụng tiền cho cha con các người, có phải không?"
Lâm Viện biết hết thảy những chuyện này đều không thể trốn được đôi mắt anh, anh đã biết tất cả, cô chỉ có thể khóc lóc tái nhợt bất lực giải thích, "Em không có, Mặc Huy, em chưa bao giờ nghĩ như vậy, anh hãy tin em." nói rồi, cô vươn tay giữ chặt tay Tô Mặc Huy, nhưng bị anh nhạy bén né tránh.
Thấy phản ứng của Lâm Viện, Tô Mặc Huy liền biết suy đoán của mình đã đúng tám chín phần rồi, lòng anh lạnh lẽo, hóa ra cô vợ nhìn như mảnh mai vô tội thật ra đã sớm đầy bụng xấu xa.
Điều này làm cho anh càng nghi ngờ cách Tô Hạc Lâm đến thế giới này, rõ ràng lúc trước anh cũng không để tâm chuyện phòng the nam nữ.
"Chuyện cũ tôi sẽ không truy cứu, em ký thỏa thuận này đi, ít nhất cũng đảm bảo cho em nửa đời sau không lo."
Dù sao cô cũng là mẹ ruột Tô Hạc Lâm, anh cũng không muốn để Tô Hạc Lâm thấy cảnh nửa đời sau mẹ nó sống khốn khổ, cảm thấy anh bạc đãi cô.
Lâm Viện nghĩ đến cha Lâm, nếu ông biết cô bị ly hôn, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Cô than thở khóc lóc, lắc đầu, "Mặc Huy, em không muốn ly hôn, em không muốn rời khỏi anh, tình cảm vợ chồng bên nhau nhiều năm như vậy anh cũng không màng sao?"
Tô Mặc Huy không muốn đối mặt cục diện khó coi như vậy, bị một người phụ nữ khóc lóc đau khổ cầu xin, mà người này là cô vợ kết tóc mười mấy năm, "Em suy nghĩ cho cẩn thận đi, tôi cho em thời gian ba ngày, ba ngày sau nếu em không ký tên, chúng ta chỉ có đệ đơn lên tòa án thôi."
Tô Mặc Huy nói xong, đi ra cửa phòng, sau khi từ Tô Châu về đây anh cũng đã chuyển hết đồ đạc quan trọng đi rồi, về sau chỗ này sẽ để lại cho Lâm Viện, anh cũng không quay lại nữa.
Lâm Viện chưa từng nghĩ hôn nhân của bọn họ rồi sẽ đi đến bước đường này, lúc trước tuy rằng cô nghe theo cha sắp xếp tiếp cận Tô Mặc Huy, nhưng lúc cô nhìn thấy anh, cô dần dần hiểu anh, cũng không nhịn được yêu anh, một người đàn ông vừa ưu tú lại đầy quyến rũ như thế, sao cô không động lòng cho được.
Hơn nữa cô còn tưởng tượng được nếu cô không bảo vệ tốt người đàn ông này, cha sẽ quở trách và nhục nhã cô như thế nào nữa, càng nghĩ, nước mắt không chút đáng giá nào cứ ào ào chảy xuống.