Hai người thuê dụng cụ, mua nguyên liệu trong siêu thị để làm tiệc nướng BBQ đóng quân bên bờ biển.
Tô Mông ngồi một bên trông mong chờ đùi gà to ra lò, tuy rằng còn chưa chín hết bên trong, nhưng mùi hương của nó đã lan tỏa bốn phía, khiến người ta chảy nước miếng.
Sau khi thịt mềm săn lại, Tô Mặc Huy rắc gia vị lên trên rồi đưa cho Tô Mông nếm thử.
Tô Mông chờ đợi đã có hơi nóng vội, cô trực tiếp dùng tay cầm nó, vì bị nóng phỏng mà rụt lại, cô thổi một hơi lạnh rồi mới cắn một miếng, đôi mắt lập tức phát sáng lên, cô giơ ngón tay cái khen ngợi, vui sướng nói, "Ăn ngon lắm, đây là thịt nướng BBQ ngon nhất mà em từng ăn!"
Cô đưa cái đùi gà đã bị cắn một miếng cho anh ăn, "Thầy mau nếm thử tài bếp núc thượng thừa của thầy đi ạ!"
Tô Mặc Huy đến gần tay cô, cắn một miếng, quả thật vẫn ổn, nhìn chung nướng BBQ và nấu cơm cũng giống nhau, anh biết nấu cơm, khi nướng BBQ cũng không đến mức luống cuống tay chân.
Tô Mặc Huy vừa nướng BBQ, vừa hưởng thụ Tô Mông vừa khen ngợi vừa đút thức ăn, anh một miếng em một miếng cùng ăn bữa tối.
Sau khi ăn xong hai người đi dạo ven bờ biển tiêu thực, điểm tựa của cô luôn đặt trên người anh, khi thì dựa vào trong lòng anh. Khi thì nhảy lên lưng anh, giống như một động vật mềm nhũn không có xương vậy, mà ngược lại Tô Mặc Huy cũng phối hợp làm điểm tựa cho cô.
Tô Mông ghé vào trên lưng anh, cô cúi đầu hôn lên cổ anh, liếm mút, như là muốn để lại dấu dâu tây ở đây.
Sau lưng Tô Mặc Huy vốn đã bị bộ ngực mềm mại của cô ma sát, nhịn lại đã khó, bây giờ còn bị cô trêu chọc, anh lại càng không thể nhịn được nữa, anh thả cánh tay đang đỡ lấy mông cô ra, khiến Tô Mông trượt một hơi xuống dưới, anh xoay người muốn bắt lấy cái miệng nhỏ vừa làm loạn, Tô Mông cười trêu ngửa ra sau, Tô Mặc Huy cúi người đuổi theo, hai người đồng thời ngã xuống cát mịn, Tô Mông không thể lùi được nữa bị Tô Mặc Huy vừa vặn tóm được, cô xoay người đơn giản đè anh ngược lại ở dưới thân, đảo khách thành chủ liếm láp đôi môi anh.
Hai người đùa giỡn hôn môi trên bờ cát, dần dần củi khô lửa cháy không thể kiềm nén được, bàn tay to của Tô Mặc Huy dễ dàng len vào làn váy cô vuốt ve da thịt căng mịn, cằm cọ cọ hướng xuống dưới, môi lưỡi cũng chuyển qua rãnh ngực liếm lám vú thịt hơi hé mở, Tô Mông ôm lấy đầu của anh, dưới thân cô cũng đón ý hùa theo lắc lư vòng eo, cọ xát dương v*t đang dần dần dựng đứng.
Tô Mặc Huy mút hút cách lớp vải dệt mềm mại, hai người dần tiến vào trạng thái chạm là nổ ngay, người đàn ông bế cô gái lên, đi về phía lều trại bên bờ biển, hôn cả một đường đi khó phân thắng bại, vừa buông tay ra anh liền nhanh chóng kéo xuống khóa kéo phía sau váy, rồi vuốt ve phía sau sống lưng chạm đến chỗ móc khóa của áo lót cởi bỏ nó, cùng lúc đó Tô Mông cũng cởi ra nút áo sơ mi của Tô Mặc Huy, hai ba cái kéo xuống quần áo, không lâu sau hai người đã trần trụi như nhau.
Người đàn ông liếm mút vú thịt không còn chướng ngại vật, cảm nhận được xúc cảm mềm mại tinh tế, chiếc lưỡi to đảo quanh trên núm vú dựng đứng, một cái tay khác của anh nắm lấy viên đậu đỏ kéo nắn vòng quanh.
Môi anh trượt xuống liếm láp mỗi một tấc da thịt non mịn trước ngực, một đường trượt xuống đến vùng cỏ um tùm, đẩy ra lông mao đen huyền, nhẹ nhàng gặm cắn viên trân châu đang run rẩy, vừa béo múp lại đáng yêu.
Nơi riêng tư tuyệt đẹp nhất bị trêu đùa, Tô Mông mẫn cảm khe khẽ ngâm lên tiếng nức nở.
Tô Mặc Huy nâng toàn bộ cánh mông của cô lên, hai ngón tay cắm vào trong huyệt động đầy nước trong, moi móc bên trong vách tường, kéo ra tràn đầy mật nước, anh cúi người một hơi nuốt vào miệng, liếm mút nước sốt mỹ vị bên trong cửa động, trong chốc lát lại dùng ngón giữa thon dài thọc vào rút ra, thỉnh thoảng uốn lượn đụng vào vách thịt hồng hào.
Tô Mông ôm chân khó chịu rên rỉ mê người, "... A... Chậm một chút... Thầy..."
Tô Mặc Huy lại càng tăng tốc lao tới, sau mấy chục cái chơi đùa mới rút ra, ngón tay nhét vào động thịt kéo ra d*m thủy nhớp nháp, vì không cẩn thận mà đứt đoạn giữa không trung.
Tô Mặc Huy đỡ lấy cây xúc xích lộ ra ở bên ngoài, quy đầu cực lớn cứng rắn hình mũ đâm chọc hột le từng chút một, eo bụng thong thả đưa đẩy bên ngoài âm hộ, như là đang trêu đùa nghiền nát.
Tô Mông chỉ cảm thấy nơi riêng tư dâm đãng trống rỗng, cô không chờ nổi gấp gáp dựng thẳng vòng eo muốn thứ nóng bỏng kia tiến vào ngăn cơn ngứa.
"Ư... Thầy... Thật ngứa..."
Tô Mặc Huy biết rõ còn cố ý hỏi trêu cô, "Ngứa ở đâu?"
Tô Mông không trả lời chỉ mềm giọng hừ nhẹ, Tô Mặc Huy dùng quy đầu cắm vào, căng cửa động nho nhỏ, rồi tạm dừng một lát, như muốn phải có được đáp án.
Giọng nói của anh trầm thấp mà tà ác hứng thứ hỏi, "Hửm, ngứa ở đâu?"
Cảm giác muốn vào mà không vào càng làm bên trong của Tô Mông khát khao khó nhịn, hơn nữa âm giọng của anh gợi cảm thu hút, Tô Mông lập tức tước vũ khí đầu hàng, "... ***... *** em ngứa... Thầy ơi mau cắm vào..."
Tô Mặc Huy vẫn cứ không vừa lòng, hơi thọc vào một tấc, "Nói hết câu hoàn chỉnh mới thưởng cho em được."
"...*** em ngứa... Muốn gậy th*t của thầy cắm vào..."
Tuy rằng là đang trêu đùa cô, nhưng chính anh cũng không dễ chịu gì, dương v*t đã sớm sung huyết sưng to đến phát đau, cái hoa huy*t kia chỉ ăn một khúc thịt, đã bao bọc kín mít, co rút lại, nó dùng sức một hơi nuốt dương v*t vào, khiến người ta muốn ngừng mà không được, chỉ muốn nhét toàn bộ cây gậy vào, Tô Mặc Huy chờ cô vừa dứt lời liền vội vàng chen gậy th*t vào cửa động, một cây gậy nhập động.
"A... Không cần... Sâu quá..."
Đột nhiên Tô Mông bị xâm nhập kích thích khiến nước mắt ở khóe mắt chảy xuống dưới.
"Vừa rồi tự em muốn, bây giờ lại nói không cần? Khẩu thị tâm phi."
Tô Mặc Huy tạm dừng một lát, chờ cô thích ứng, thong thả đưa đẩy vòng eo nghiền nát, mãi đến khi cảm nhận huyệt thịt của cô tiết ra d*m thủy giàn giụa, ấm áp bao vây lấy thứ thô ráp cứng rắn của anh, lúc này anh mới xác định là cô đã tiếp nhận nó.
Anh nâng lên chân nhỏ của cô, nắm chặt trong lòng bàn tay, tần suất đâm thọc nhanh hơn, anh đưa lòng bàn chân ngọc đến bên môi, ngậm trong miệng, dùng cái lưỡi to liếm láp ngón chân tròn sáng như ngọc, linh hoạt đảo quanh kẽ chân, tấm tắc liếm mút da thịt non mịn mềm mại nơi lòng bàn và ngón chân, hai bàn chân nhỏ dính đầy nước miếng của người đàn ông, ướt át trong suốt.
Tô Mông không chịu nổi khi thì hờn dỗi, khi thì rên rỉ xin tha, trứng dái nặng nề đánh lên mông "Bẹp bẹp" rung động, cách đó không xa sóng biển ào ào vỗ đến, âm thanh ái muội khi nam nữ kết hợp làm tình hòa cùng âm thanh của thiên nhiên hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, vang dội trên bãi biển không một bóng người.
Có lẽ là bởi vì ở nơi dã ngoại nên không e dè gì, khi Tô Mông cao trào kêu rên cao vút hơn so với thường ngày, hoa tâm phun ra đầy nước nhanh chóng rửa sạch cây gậy cương cứng, tinh dịch của người đàn ông cũng không hề giữ lại bắn bên trong hoa huy*t người con gái, nóng bỏng đến mức khiến Tô Mông cảm giác như bụng nhỏ của mình sắp bị hòa tan.
Toàn bộ lều trại đều tràn ngập hơi thở tình dục và tiếng thở gấp cao trào.
Cao trào qua đi, hai người thân mật mơn trớn cơ thể của nhau, cảm nhận dư vị, chỉ chốc lát sau gậy th*t của Tô Mặc Huy đã bắt đầu lấy lại sĩ khí, oai phong lẫm liệt dựng đứng lên.
Tô Mông lớn mật hơn so với ngày thường, cô xoay người đè lên trên người anh, "Thầy ơi, lần này em muốn ở trên."
Tất nhiên là Tô Mặc Huy không có ý kiến, cũng không có cảm giác tôn nghiêm của đàn ông bị khiêu chiến, nhưng thật ra anh lại tò mò cô có thể kiên trì bao lâu đây.
Tô Mông bước qua ngồi trên hai chân anh, cô nâng lên cự thịt của anh, cắm vào trong hoa huy*t của mình, chậm chạp ngồi xuống, bởi vì trọng lượng của cơ thể, gậy th*t cắm thẳng đến hoa tâm, cũng may vì trải qua một lần cao trào nên tiểu huyệt đã thích ứng được rất nhiều, cô nâng mông hạ xuống dời đi sức nặng của mình rồi hoạt động trên dương v*t của anh.
Tuy rằng tư thế nữ trên nắm giữ được tốc độ để cho mình thoải mái, nhưng muốn tự mình động đậy di chuyển sức nặng cơ thể vẫn rất hao phí thể lực, chỉ chốc lát sau Tô Mông đã giơ cờ đầu hàng, cô dùng đầu lưỡi quét qua trên cơ bụng của anh lấy lòng, quả nhiên phụ nữ nằm hưởng thụ là được rồi, cần dùng sức thì để lại cho đàn ông đi.
Tô Mặc Huy đã sớm dự đoán được kết cục như vậy, nhưng dưới thân bị tốc độ thong thả ung dung của cô tra tấn đến khó nhịn, anh để Tô Mông đứng dậy, gậy th*t "Bạch" một tiếng trượt ra khỏi vùng đất ấm, dính đầy d*m thủy sáng trong của phụ nữ.
Anh ngồi dậy để lưng Tô Mông dựa vào ngồi trên đùi mình, anh đỡ dương v*t cắm vào động thịt từ phía sau, rồi sau đó nằm xuống, túp lều đặt ở trên bờ cát nhưng lại vô cùng thoải mái, cát mịn bên dưới cũng không cộm vào người.
Tô Mặc Huy kéo Tô Mông nằm trên người mình, lười biếng dịu giọng nói lời thô tục bên tai cô, mang theo ý trêu đùa. "Cho em ở trên đấy, không cần động cũng có thể hưởng thụ rồi."
Cơ thể lớn nhỏ của hai người dán sát thật chặt, hai bàn tay to của người đàn ông tùy ý vuốt ve trên da thịt, xoa bóp đồi vú mềm mại, thỉnh thoảng khảy khảy quả anh đào trước ngực, dưới thân dùng sức nhanh chóng ra vào.
Vú của cô gái bị anh niết có hơi đau, đỏ một vệt, dấu tay ngang dọc đan xen, nửa người trên đều bị anh quan tâm vuốt ve hầu hạ, đôi tay ấm nóng rộng lớn của anh như mang theo dòng điện, cả người Tô Mông không nhịn được rùng mình trên người anh.
Ở giữa chân của hai người, gốc rễ của người đàn ông ra ra vào vào trong hoa huy*t người con gái, chỉ có gậy th*t như ẩn như hiện, d*m thủy bị khuấy đảo rất nhanh đã tạo thành bọt biển lây dính trên thân gậy, chỉ có mị thịt là vẫn tùy ý tung hoành quấy nhiễu như cũ, nghiền nát trùng trùng điệp điệp thịt mềm.
d*m thủy như thác đổ bị đè ép "Lách tách" rung động, một lượng lớn trở thành bọt trắng bị đẩy ra khỏi chỗ giao hợp, dính nhớp trên kẽ mông một cách dâm mĩ ướt át, còn có chút chất lỏng theo kẽ mông chảy xuống, "Tí tách" rơi vỡ trên mặt đất, làm ướt vải dệt lều trại, thấm vào trong cát mịn.
Động thịt nho nhỏ dưới người Tô Mông nhét vào cây gậy chọc trời hình trụ, cảm giác căng trướng tràn ngập hoa huy*t, mỗi khi thứ nóng bỏng cương cứng chen vào, toàn bộ thân gậy đều chà xát trong trùng trùng điệp điệp nếp uốn, gân xanh nhấp nhô nạo quét, từng chút khoái cảm chồng chất ở nơi sâu trong bụng nhỏ, mãnh liệt mênh mông, cơn hoan lạc tựa như muốn bao lấy toàn bộ cô, truyền đi khắp người.
"Hư... A a... Thật thoải mái... Thầy thật là lợi hại..."
Anh nhận được cổ cũ, càng nhanh chóng tăng lên, sức trên tay cũng bất giác theo động tác va chạm dưới thân mà lớn hơn, đôi vú cao ngất nở nang như khinh khí cầu, lúc nào cũng bị niết mạnh bạo.
Tô Mông vừa đau vừa sướng, cô không nói rõ cảm nhận, không nhịn được yêu kiều hét lên.
"A... Thầy... Nhẹ một chút... Vú bị niết hỏng rồi..."
Từ trong điên cuồng thọc vào rút ra Tô Mặc Huy khôi phục lại lý trí, đổi thành ôm ấp đơn thuần, chia nhỏ lực va chạm dưới thân.
Vì sự thuận tiện của tư thế hai người, động tác bên dưới của người đàn ông rất dễ dàng chống lên trên điểm G của người phụ nữ, trong những cú đánh đưa lung tung quy đầu mạnh mẽ va chạm điểm mẫn cảm nhất của cô gái, viên trân châu sung huyết bắn ra một dòng nước lớn, phần lớn là tưới trên đất trống giữa chân hai người, nhưng mà một phần nhỏ lại không may mắn bị bắn vào.
Chân Tô Mặc Huy chống đỡ phía dưới Tô Mông cũng không ngờ thình lình chảy nước, nhìn dòng nước giữa hai chân cô như đàn ông đi tiểu, anh liền hiểu rõ cô lại bị thao bắn tinh, trong lòng nhịn không được kích động, thân thể của cô thành thật là minh chứng tốt nhất cho sự tán thành khả năng của mình, gậy th*t cũng kích động nảy lên phun ra tinh dịch tanh đặc.
"Tách" một thanh âm vang lên, cây gậy nửa mềm vừa trút ra trượt xuống khỏi hoa huy*t, hỗn hợp tinh dịch trắng đục và d*m thủy không kịp chặn lại, dọc theo cửa động co rút đóng mở của cô gái chảy xuống xuống dưới, trắng ngà phủ lên trên gậy th*t phía dưới của Tô Mặc Huy, một hồi ướt át không chịu được.
Tô Mặc Huy xoay người Tô Mông xuống, anh nghiêng người ôm lấy cô, thân hình nhỏ xinh của cô gái co lại trong lòng anh, hai người tạm thời không màng dưới thân dính nhớp chỉ biết dựa vào nhau thở hổn hển bình ổn lại.
Tô Mông mở miệng rầu rĩ nói, "Đêm nay em không muốn trở về, ngày mai rồi trở về trường có được không?"
Tô Mặc Huy biết được cô buồn bã, đêm nay là thời gian yên bình cuối cùng hai người bên nhau, ngày mai là đầu tháng nói lên thời gian của bọn họ phải đếm ngược, nếu nói lòng anh không quan tâm đương nhiên là giả.
Từ xưa đến nay đây là lần đầu tiên anh hối hận, thời gian hai tháng này thật sự mang đến cho cô những hồi ức đẹp sao?
Bọn họ đã thân mật hòa vào nhau như nước với sữa, sau khi tách ra thật sự có thể xem như chưa bao giờ xảy ra chuyện gì sao?
Hai tháng này đến cùng là thỏa mãn lòng riêng của anh, hay là càng khiến cô tổn thương sâu hơn?
Tô Mông không nhận được đáp án của anh, cô ngước mắt từ trong lòng anh nhìn lên, lung lay cánh tay anh, "Được không ạ?"
Tô Mặc Huy thoát khỏi suy tư càng nghĩ càng rối, anh ôm chặt eo cô, "Đều nghe em."
Tô Mông cao hứng cười, "Em muốn ngủ ở phòng hướng cảnh biển, buổi sáng có thể nhìn thấy mặt trời mọc, xuân về hoa nở."
"Ừm, phòng khách sạn ở đây tùy em chọn." Tô Mặc Huy nhéo nhéo cái mũi nhỏ kiêu ngạo của cô, trong mắt là ánh sáng dịu dàng cưng chiều.
Tuy rằng ở lại ngây ngốc thêm một đêm thì đẹp đấy, nhưng vẫn rất ngắn ngủi, trong giọng nói của Tô Mông có tiếc nuối vô hạn, "Nhưng mà sáng mai chúng ta vẫn phải đi sớm, cũng không thể từ từ thưởng thức cảnh đẹp ở đây."
Tô Mặc Huy nhìn thấy mất mát trong mắt cô, anh đề nghị, "Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, chúng ta có thể đi dạo xung quanh, em muốn đi không?"
Tô Mông không chút do dự đứng dậy, "Muốn đi ạ."
Theo dáng vẻ đứng dậy của Tô Mông, hai quả đầy đặn trước ngực không khỏi đung đưa, Tô Mặc Huy thấy cảnh sắc như thế, ánh mắt anh tối sầm lại, anh đứng dậy theo tùy ý lấy quần áo ném dưới đất mặc cho cô, cẩn thận như chăm sóc con gái, "Chúng ta đi tìm khách sạn rửa mặt trước đã."
Tô Mông khoác từng lớp quần áo, "Dạ."
Bọn họ như thế này cũng phải tắm rửa một cái đã, bằng không không kể cả người không được tự nhiên, mà cái mùi hương này, vừa mới làm cái gì cũng quá mức rõ ràng, da mặt cô cũng chưa dày đến vậy đâu.
Hai người lại ăn thật nhiều thứ trên con phố ẩm thực, mua một ít đồ trang trí kì lạ, vui sướng vượt qua hôm nay.
Sáng hôm sau hai người từ khách sạn chạy về trường học, Tô Mông ngồi ở ghế lái phụ nhìn về phía sau mấy lần, cô thật sự rất thích nơi này, bờ cát, vỏ sò, biển rộng... Quan trọng nhất chính là yên tĩnh không có ai quấy rầy, cảm giác như chỉ ở riêng với thầy, cô có thể cảm nhận được cảm giác anh nuông chiều mình, mặc kệ là nhiều hay ít, chẳng phải cô đã thành công rồi sao?
Nơi này cô nhất định sẽ đến nữa, cô nghĩ, cùng với Tô Mặc Huy.
Tô Mặc Huy chú ý tới tầm mắt của cô, anh duỗi tay nắm lấy tay cô cho cô động lực.
Anh biết cô thất vọng và cô đơn, thế nhưng một câu an ủi anh cũng khó có thể nói ra, một câu hứa hẹn "Sẽ còn đến nữa." cũng không cách nào nói với cô, giờ phút này rút cuộc anh cũng khắc sâu cảm nhận "Trời xui đất khiến" và "Đúng người sai thời điểm".
Thật ra cảm xúc của Tô Mông đã ổn định hơn nhiều từ cái an ủi không tiếng động ấy, một đường nói nói cười cười trở về trường học, bắt đầu một hồi học tập mới.
Cuối tiết buổi sáng, Tô Mặc Huy phát hiện Tô Dực Huyên gọi điện đến, anh gọi lại.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, Tô Mặc Huy mở miệng, "Chị, gọi em có việc gì sao?"
Người phụ nữ bên kia giả vờ cả giận nói, "Không có việc gì thì không được gọi cho thằng em chị à?"
Tô Mặc Huy không để ý tới lời vô nghĩa của chị ấy, anh chấm bài, lẳng lặng nghe chị ấy lải nhải, quả nhiên không phụ "Mong ước" của anh.
"Chị nghe người phụ trách nói hôm qua em đến làng du lịch, em rãnh rỗi như thế sao không đến công ty giúp chị, nhà người khác đều là con trai thừa kế sự nghiệp gia đình, dốc sức làm ăn bên ngoài, em thì lại khen ngược, để bà chị này tự mình ra trận..."
Tô Mặc Huy ừm ừ mấy tiếng cho có lệ, không để ý tới lời khuyên bảo như máy hát của bà chị, mãi đến khi bên kia vô ý nói một câu, "Hôm qua mi mang em dâu đến chơi à?"
Bàn tay sửa bài của Tô Mặc Huy dừng lại trong chốc lát, sau một lúc lâu anh trả lời, "Không phải."
"Vậy em đi cùng với ai? Thằng nhóc quái gở như mi, không phải trốn trong nhà đọc sách thì chính là chơi cờ, cả chị cũng không kêu em ra được."
Vừa lúc này, Tô Mông cũng trở về văn phòng, tầm mắt của Tô Mặc Huy đuổi theo bóng dáng tiến vào của cô, lừa gạt đầu dây bên kia đáp "Bạn em" muốn nhanh chóng cúp điện thoại, Tô Dực Huyên đang muốn hỏi là bạn nào, Tô Mặc Huy nhìn thoáng qua khoảng cách giữa Tô Mông và mình, sợ cô nghe thấy sẽ nghĩ nhiều, thuận miệng nói một câu "Sắp đến giờ học rồi.", rồi ngắt điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng bị cắt đứt, Tô Dực Huyên cảm thấy có hơi kì quái, không phải bây giờ nên là giờ tan học à?
Tô Mông thức thời không có hỏi nhiều là điện thoại của ai, Tô Mặc Huy thấy cô không nhìn qua anh giống như trước kia, liền biết nhất định là cô hiểu lầm rồi, ngàn tính vạn tính dù cẩn thận đến mấy cũng có sai sót.
Bất chấp giải thích thì rất kỳ quái, dù sao cô cũng không thể hiện rõ là cô đang tức giận.
Nhưng anh cũng không biết giải thích sao, nếu nói cho cô biết không phải là điện thoại của vợ, vô duyên vô cớ lại khiến cô chạnh lòng, nhưng nếu nói là chị anh, sao anh giải thích được nguyên nhân vội vàng ngắt điện thoại đây?
Nếu sớm biết Tô Dực Huyên sẽ hỏi mấy chuyện này anh đã đi ra ngoài nói rồi, anh có hơi hối hận đã chọc đến vách ngăn cách trong lòng cô.
Đương nhiên đây chỉ là một khúc nhạc đệm, rất nhanh hai người đã khôi phục lại như thường.