Ánh mặt trời chiếu lên trên bờ cát, Tô Mông mặc bộ váy đỏ kéo Tô Mặc Huy bước đi, bước chân cô chầm chậm đạp lên vùng cát trắng, cô đội chiếc mũ che nắng màu trắng, gọng kính đen thuần che đi khuôn mặt lớn bằng lòng bàn tay, đổi sang phong cách ngọt ngào thời cũ, gợi cảm mà quyến rũ.
Cơn gió tươi mát ẩm ướt mang theo mùi tanh nhàn nhạt của biển cả, thổi bay làn tóc đẹp của cô gái, khiến cổ áo rộng bay bay, người đàn ông bên cạnh mặc áo sơ mi trắng và quần dài, trên tay cầm đôi sandal của người con gái, như là vị hoàng tử vừa tham gia xong bữa tiệc đang chạy trốn cùng công chúa, hình ảnh ấy thật lãng mạn tuyệt đẹp.
Hai người đều không xuống biển, chỉ đi dọc theo bờ biển để thể xác và tinh thần thoải mái, đôi chân trần trụi đạp lên trên bãi biển cảm nhận được xúc cảm mềm như bông, thỉnh thoảng bọt sóng cuồn cuộn cọ lên trên cẳng chân, dịu dàng và ấm áp.
Đi mệt, Tô Mông liền nằm bên cạnh ô che nắng nghỉ ngơi một lát, vô cùng thoải mái thích ý hưởng thụ cảnh đẹp.
Trên đường Tô Mặc Huy cầm đồ uống về thì phát hiện có ba người đang tới tới lui lui đến gần Tô Mông, theo bản năng bước chân của anh nhanh hơn.
"Ngại quá, tôi đã có bạn trai rồi." Giọng của Tô Mông không ngọt ngào giống thường ngày, mà mang vẻ lạnh lùng không thể chạm đến, cả người cô cũng không thèm động đậy, thậm chí còn không để ý chút nào híp mắt nằm nghỉ, hiển nhiên là đã quen với cảnh tượng này rồi.
"Cục cưng à, tôi cố ý lấy xoài cho em nè, nhìn xem có thích hay không" Tô Mặc Huy đến gần Tô Mông vuốt ve đầu cô hỏi, âm thanh trầm thấp mà cưng chiều, động tác thân mật không cách trở, như thể không chấp nhận được người ngoài xen vào.
Tô Mông vừa nghe thấy giọng anh, ngay lập tức thay đổi vẻ mặt khác, bất giác tràn ra tiếng cười vui vẻ, âm điệu cũng ngọt ngào như mật, "Cảm ơn darling, em rất thích."
Người đàn ông bên kia còn chưa từ bỏ ý định dây dưa nhìn thấy cảnh này, tự giác hiểu được thái độ của cô cùng với vẻ ngoài khí chất của anh không giống người thường, xám xịt bỏ đi rồi.
Anh vòng qua phía sau Tô Mông, ngồi ở bên cạnh cô, gõ mấy chữ trên điện thoại, nói với cô, "Mông Mông, ở đây đông người quá có hơi ầm ĩ, tôi biết một bờ biển không có ai quấy rầy, em có muốn đi không?"
Tô Mông thầm nghĩ tên đàn ông đáng ghét này cũng biết ghen đấy à, nhưng mà anh ghen cũng rất đáng yêu, cô cũng vui vẻ phối hợp với anh.
"Được ạ, nhưng chỗ đó có thể câu cá không?"
"Em muốn đi câu cá à?"
"Ừm..., em cũng muốn cùng thầy làm những thứ thầy thích." Tô Mông ngồi dậy gác đôi chân trắng nõn lên đùi Tô Mặc Huy đong đưa.
Tô Mặc Huy thầm nghĩ, sao cô biết anh thích cái này, trước đây anh cũng chưa từng nói với cô.
Tô Mông đoán ra suy nghĩ trong lòng anh, cô lấy lòng khoe mẽ giải thích nói, "Lần trước chúng ta đi dạo, thầy nhìn mấy người câu cá đó rất nhiều lần đấy, cho nên em đoán nhất định là thầy thích câu cá, em đoán có đúng không?"
Tô Mặc Huy không biết hình dung cảm giác của mình như thế nào, anh chỉ cảm thấy những bất an trong lòng cứ như thế được cô xoa dịu, trong lòng nóng rực mà ấm áp.
Tình yêu của cô gái này không chỉ dừng lại ở những lời đường mật, mà còn cả hành động tinh tế trong âm thầm, một cô gái như vậy sao có thể không khiến người khác yêu thương cho được, trong nhất thời lòng anh là trăm thứ cảm xúc ngổn ngang, chỉ "Ừm" một tiếng, một chữ bao gồm rất nhiều cảm xúc không rõ.
Hai người bắt đầu xuất phát, Tô Mặc Huy dẫn đường đến bờ biển, những thứ ở đây so với chỗ trước xa hoa hơn rất nhiều, cái gì cần có cũng đều có, hơn nữa giống như lời anh nói không có một bóng người.
"Thầy, bãi biển đẹp như vậy sao một bóng người cũng không có?"
"Chỗ này vừa được mở rộng, chưa chính thức đưa vào sử dụng, em có thể trải nghiệm trước rồi cho ý kiến."
Tô Mông đẩy kính râm lên đầu, cô giang cánh tay đón nhận luồng gió biển.
"Oa ha, quá thoải mái!"
"Thầy, chụp ảnh chụp ảnh, lần này em muốn rửa mối nhục xưa, phải chụp lại ảnh thật xinh đẹp!"
Lưng Tô Mông quay về phía biển rộng, tay phải của cô để ra sau đầu, cô nghiêng mặt vẻ mặt quyến rũ, váy dài bị gió biển thổi lên, bay múa cùng cơn gió, Tô Mặc Huy kịp thời bắt trọn tấm ảnh với cảnh sắc tuyệt đẹp này.
Mỗi một tư thế của Tô Mông đều rất tự nhiên, vẻ mặt khi thì ngọt ngào, lúc thì tóc dài bay bay gợi cảm, mỗi một tấm ảnh đều có cảm giác là ảnh chụp cao cấp thời thượng, Tô Mông dựa vào vai Tô Mặc Huy lướt xem, kỹ thuật chụp ảnh của anh tốt ngoài dự đoán, mỗi một góc chụp đều phô bày ra khuôn mặt tinh xảo của cô và dáng người một cách hoàn hảo.
Mong muốn chụp ảnh của Tô Mông lúc này mới thỏa mãn, cô đứng dậy chạy lạch bạch đi nhặt lên một nhánh cây, vẽ một nửa trái tim trên bờ biển, cô đứng ở bên trong, lòng tràn đầy hưng phấn gọi Tô Mặc Huy, "Thầy ơi, mau tới đây!"
Tô Mặc Huy đoán được cô muốn làm gì, trong lòng anh cười nhạo cô trẻ con, nhưng vẫn phối hợp đứng dậy.
Tô Mông đưa nhánh cây cho anh, "Thầy, mau vẽ đi! Phải vẽ giống y như cái của em vậy nha! Hai người cùng vẽ ngụ ý vĩnh kết đồng tâm!"
Tô Mặc Huy vẽ xong hình vẽ, tạo thành một trái tim hoàn chỉnh, Tô Mông kéo Tô Mặc Huy vào trong, cô nhón mũi chân đưa lên môi thơm, kề sát đôi môi anh.
Anh giữ chặt lấy gáy của cô để nụ hôn sâu hơn, đầu lưỡi anh vươn ra nhẹ nhàng liếm láp đôi môi cô, Tô Mông chậm rãi mở miệng để anh tiến vào, hai tay cô ôm lấy vòng eo anh, đồng thời dùng đầu lưỡi nghênh đón anh, môi và răng gắn bó, triền miên vô cùng.
Sau một hồi hai người hôn xong Tô Mặc Huy liền ôm mông cô bế lên, lôi kéo chiếc lưỡi nhỏ xinh trở lại miệng mình, mang theo nó đảo qua mỗi một góc hàm răng, liếm mút cánh môi cô, bốn môi dán sát có một phen hương vị riêng, rồi chậm rãi tách ra.
Nhìn bên môi Tô Mông treo lên sợi chỉ bạc, trên mặt Tô Mặc Huy mang theo ý cười rồi lại kề sát hôn lên.
Hai người nhìn nhau cười, tình cảm ăn ý của hai người xuôi theo, chóp mũi người đàn ông để trên cánh mũi cao thẳng của cô, thân mật yêu thương dựa sát vào nhau, hưởng thụ sự dịu dàng hiếm có.
Buổi chiều, hai người cầm theo đầy đủ dụng cụ câu cá đến khu vực câu ngồi xuống, lần đầu tiên Tô Mông câu cá nên cũng thấy mới lạ, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Mặc Huy đùa nghịch cần câu, gắn mồi câu rồi quăng ra biển.
Tô Mông lặng lẽ bám vào bên tai anh nhỏ giọng nói gì đó, giọng nói mỏng manh dường như chỉ có giọng gió, như là sợ quấy rầy lũ cá bơi trong biển.
Tô Mặc Huy trầm thấp "Hửm?" một tiếng, anh hoàn toàn không nghe rõ cô nói cái gì.
Tô Mông thoáng nâng cao âm lượng, như là tiếng hỏi khẽ, "Chỗ này thật sự có cá mắc câu ạ?"
Tô Mặc Huy bật cười, "Có thể nói chuyện như bình thường." tiện đà anh lại đứng đắn phổ cập khoa học, "Bờ biển này có thể câu cá được, nhưng mà loại cá có thể câu không nhiều lắm..."
Tô Mặc Huy cũng ném cần câu của Tô Mông vào biển, lẳng lặng chờ cá cắn câu.
Tô Mông luôn cảm thấy cá có thể nghe thấy tiếng động của con người nên sẽ không ngu ngốc cắn câu đâu, ánh mắt cô chăm chú nhìn chằm chằm động tĩnh của lũ cá, chờ mong không biết có thể câu được loài cá nào, có cảm giác chờ mong tựa như mở ra chiếc hộp nhỏ thần bí, không khí thật yên tĩnh an bình.
Nhưng mà mỗi một lần đều là tiếng gió nhẹ thổi qua, một con cá cũng không có cắn câu, kiên nhẫn của Tô Mông đã mất hết, cô dần dần mất đi hứng thú, đầu nhỏ dựa vào trên vai Tô Mặc Huy gật gù, nhàm chán đánh một giấc, Tô Mặc Huy nhẹ nhàng chuyển cơ thể cô, để cô nằm vững trên đùi anh.
Tô Mông cọ cọ vào đùi anh giống như chú mèo con, rồi bình yên đi vào giấc ngủ, Tô Mặc Huy yêu thương vuốt ve gương mặt cô, nhìn chằm chằm dáng vẻ khi ngủ của cô.
Cô gái ngủ thật say, còn anh thì nhìn cô thật chăm chú, hình ảnh ấy thật đẹp mắt và ấm áp, như là đôi vợ chồng nắm tay nhau cùng đi qua mưa gió, nhiều năm sau vẫn cứ ngọt ngào gắn bó như thế, năm tháng tươi đẹp.
Lúc chạng vạng, Tô Mông mới tỉnh giấc ngủ sâu, cô kéo ra chiếc mũ che nắng che trên mặt, dụi dụi đôi mắt, mơ mơ màng màng hỏi, "Câu được chưa ạ."
Tô Mặc Huy thu lại tờ báo, anh đấm đấm hai chân tê mỏi không còn cảm giác, "Chưa được."
Nguyên nhân không cần nói cũng biết, Tô Mông lập tức tiến lên giúp anh thả lỏng cơ bắp, áy náy nói, "Thầy, thầy phải đánh thức em chứ, bây giờ thì tốt rồi?"
"Không sao." Tô Mặc Huy nói tựa như gió thổi mây bay, như thể hai tiếng không nhúc nhích này không tốn công chút nào, nhưng anh lại nghỉ ngơi hai phút mới từ từ đứng dậy động đậy thử.