Có được hai ngày nghỉ hai người vui vẻ đi một chuyến du lịch, chủ yếu đều là cái miệng nhỏ của Tô Mông mấp máy nói không ngừng.
"Em muốn đến công viên trò chơi, Disneyland, thủy cung, vườn bách thú, lễ hội âm nhạc, bờ biển, núi ngô đồng..." Tô Mông bắt tay vào làm bảng hành trình, ước chừng cô nói hơn hai mươi chỗ, vẫn còn đang đau khổ nghĩ xem còn chỗ nào chơi vui không.
Tô Mặc Huy khép lại mấy ngón tay đang đếm của cô, bàn tay to bao lấy nắm tay nhỏ, ngăn lại ảo tưởng của cô, "Trong thời gian hai ngày chúng ta không làm được nhiều chuyện vậy đâu, chọn nơi em muốn đi nhất đi."
Tô Mông ngồi trong lòng anh, cô ôm cổ anh làm nũng, dáng vẻ không quyết định được, "Nhưng mà em muốn chuyện thú vị gì cũng phải làm một lần với thầy cơ, thế thì sau khi mình chia tay cũng tràn đầy kỷ niệm."
Tô Mặc Huy nghĩ đến ngày nào đó hai người chia tay, trong lòng anh căng thẳng, tuy ngoài mặt anh không biểu hiện ra, chỉ là ôm cô gái trong lòng ngực thật chặt.
Cuối cùng, Tô Mông vỗ tay chốt đơn quyết định đi hai chỗ.
Sáng ngày hôm sau, Tô Mông rời giường sớm, cô phối áo sơ mi trắng với quần yếm, đeo thêm trang sức ngọt ngào nhưng không kém phần trang nhã, búi hai búi tóc na tra, còn... uốn hai bên tóc mai cong cong, cuối cùng đại công cáo thành.
Đi công viên trò chơi đương nhiên phải mặc đồ theo phong cách đáng yêu rồi.
Rất nhanh Tô Mặc Huy đã đổi một thân áo sơ mi trắng và quần tây, nhìn Tô Mông đi đi lại lại, cô vốn trẻ tuổi, ban đầu lúc ở trường cô muốn ra khỏi cổng đều bị bảo vệ cản lại, nghĩ là học sinh muốn trốn học ra ngoài quậy phá, cuối cùng chỉ có thể gọi điện thoại nhờ anh giúp đỡ.
Cách ăn mặc thoải mái như bây giờ lại càng khiến cô trông nhỏ xinh hơn, nhất là búi củ tỏi hai bên, vừa đáng yêu vừa buồn cười, anh không nhịn được tỉnh thoảng sờ hai cái, liền bị Tô Mông đang trang điểm tức giận ngăn lại.
Tô Mông thu dọn xong để ra cửa cũng đã hơn tám giờ, Tô Mặc Huy lái xe chở cô đến công viên trò chơi.
Tô Mông ngồi ở ghế lái phụ rảnh rỗi đến nhàm chán, cô tha thiết muốn lao động lấy lòng anh, "Thầy ơi, có muốn uống nước không ạ?"
"Thầy ơi, có muốn lau mồ hôi không?"
"Thầy ơi, có muốn ăn trái cây không?"...
Tô Mặc Huy dở khóc dở cười, "Tôi đang lái xe đấy, em an phận một chút đi."
Tô Mông đành ấm ức bẹp bẹp "Ồ" một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thứ bảy cuối tuần, công viên trò chơi rất nhiều người đến, Tô Mông dắt Tô Mặc Huy đi xếp hàng mua vé, đã nhanh chóng không chịu nổi rồi, vì là mùa hè nên thời tiết hơi nóng, đứng lâu lại vô cùng khó chịu.
Một tay Tô Mặc Huy ôm eo cô, nhìn dáng vẻ ỉu xìu của cô, anh không khỏi có hơi đau lòng, "Đã bảo em đến chỗ mát nghỉ chút đi, tôi đứng xếp hàng cho, sao em lại không nghe lời như thế?"
Tô Mông không còn sức lực cô làm nũng, "Em ở trong này nói chuyện với thầy, một mình thầy đứng đây thì chán lắm."
Sau khi hai người mua vé, Tô Mông lập tức đầy máu sống lại, "Thầy ơi, đi một cái đi, chúng ta cũng mua cái đó nha."
Tô Mông tự chọn cho mình một cái tai hồ ly dễ thương, rồi chọn cho Tô Mặc Huy một cái tai sói xám, mà anh cũng không chịu phối hợp với cô gì cả, con gái mang cái này thì ngọt ngào đáng yêu, một thằng đàn ông như anh đội cái này thì ra làm sao chứ? Huống hồ anh đã hơn - ba mươi tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa, không dám giả vờ đội thứ này đâu.
"Đeo đi mà, đeo đi mà." Tô Mông nhõng nhẽo phồng má, liên tục dụ dỗ lừa anh đeo.
"Thầy chính là sói xám nhỏ mà, mang cái tai sói này là siêu hợp, siêu đáng yêu luôn."
Anh vỗ nhẹ cái ót cô, giọng điệu mềm nhẹ, "Lại gọi bậy rồi."
"Thầy tên Tô Mặc Huy, Huy với hôi* cũng đồng âm mà, em thích gọi thầy là tiểu hôi hôi** cơ, vừa thân mật lại còn đáng yêu."
*Huy [huī] - Hôi [huī]: hôi ở đây là tro bụi, màu xám á nha.
**Hỉ dương dương và hôi thái lang. (Cừu vui vẻ và sói xám)
Người bán hàng rong thấy hai người giằng co, cũng muốn bán nhiều hơn để kiếm tiền, liền hỗ trợ nói, "Ngài à, thật ra cặp đôi mua cái này còn có thể được chụp ảnh miễn phí nữa đó."
Tô Mông càng vui vẻ lắc lư bàn tay to của anh, "Chụp ảnh, chụp ảnh đấy."
Đối với phúc lợi như vậy Tô Mặc Huy cũng không lay động, Tô Mông than thở khóc lóc bắt đầu chơi bài tình cảm, "Vậy được rồi, nếu thầy không muốn chụp, cho dù em muốn chụp ảnh lưu giữ những kỷ niệm tốt đẹp này về sau còn có thể nhớ lại, nhưng em cũng không muốn làm chuyện thầy không thích đâu, chúng ta đi thôi." nói rồi cô lôi kéo anh đi.
Cô gái nhỏ vừa khóc, Tô Mặc Huy giật mình luống cuống, "Chụp ảnh thì chụp ảnh, em khóc cái gì."
Dường như Tô Mông nghĩ đến cái gì đó, cô càng khóc đau lòng khổ sở hơn, lòng Tô Mặc Huy rối tung cả lên, "Được rồi, chẳng phải là tôi đeo nó rồi sao? Đi chụp ảnh đi, hôm nay em muốn làm cái gì cũng tùy em hết."
Tô Mông vẫn nức nở, "Thầy ơi, em không sao đâu, thầy đừng miễn cưỡng bản thân, là do em quá đáng rồi."
Tô Mặc Huy không nói hai lời, trực tiếp kéo cô đi chụp ảnh, Tô Mông ỡm ờ đi theo.
Sớm ngoan ngoãn làm theo chẳng phải tốt hơn không? Thợ chụp ảnh dùng ống kính "tách tách" ghi lại ảnh này, trong ảnh Tô Mông tươi cười mang theo nước mắt, cô nắm tay rúc vào trong lòng Tô Mặc Huy, còn anh thì vẻ mặt không được tự nhiên.
Cảm xúc đau lòng của Tô Mông tới cũng nhanh đi cũng nhanh, không lâu sau cô đã tươi cười kéo Tô Mặc Huy lăn lê khắp nơi, gặp cái gì mình thích ăn cũng mua.
Tô Mặc Huy nhìn Tô Mông đang ra sức thổi bong bóng, anh cảm thấy như mang theo con gái ra ngoài vậy, lại nói, nếu anh có con gái đáng yêu giống Tô Mông vậy anh nhất định sẽ đem những thứ tốt đẹp nhất thế giới trao cho con bé.
"Thầy ơi, mau nhìn này cái bong bóng thật lớn đó!"
Tô Mặc Huy nhìn bong bóng to to dưới ánh mặt trời lấp lánh nhiều màu, còn cô thì đang vui vẻ hoan hô nhảy nhót, cảnh sắc tốt đẹp như thế làm cho người ta muốn đui mù.
Một cô bé đi ngang qua nhìn thấy bong bóng xinh đẹp như thế, cũng ầm ĩ đòi mẹ phải mua cho, "Mẹ ơi, con cũng muốn thổi bong bóng."
Một tay người mẹ trẻ đó ôm cô bé, "Đó là đồ chơi của con nít, con bây giờ đã sắp lớn rồi."
"Nhưng mà chị đó còn lớn hơn con nữa mà, chị đang chơi kìa."
Tô Mông lung lay bước qua tránh phía trước Tô Mặc Huy, che đi bóng dáng của mình, Tô Mặc Huy buồn cười cúi đầu nhìn cô.
Hai mẹ con ở phía sau còn tranh luận với nhau đã bỏ đi.
Tô Mông nhìn xung quanh một vòng, một đám bạn nhỏ vây quanh quầy bán hàng rong, cô có hơi ngại ngùng lôi kéo Tô Mặc Huy chạy đi.
Tô Mặc Huy ngoéo một ngón tay của cô lại, cười nhạo cô, "Sao không thổi nữa rồi? Vừa nãy em còn đang thổi rất vui vẻ đấy."
Tô Mông không muốn lí sự với tên trai thẳng này, cô tránh không nhìn vào mắt anh, ngại ngùng nói, "Tự nhiên em thấy thổi bong bóng không thú vị gì cả, cũng chỉ có trẻ con mới thích, em đã là người lớn rồi, sao có thể thích thứ ngây thơ đó được."
Tô Mặc Huy bị suy nghĩ một đàng nói một nẻo của cô chọc cười.
Tô Mông hoang mang, rõ ràng trong phim các cặp đôi thổi bong bóng với nhau lãng mạn lắm kia mà, tại sao trong công viên trò chơi này toàn các bạn nhỏ chơi không vậy, chắc là Tô Mặc Huy dẫn cô đi nhầm công viên trò chơi rồi, ở đây chắc là khu vui chơi trẻ em nhỉ?
Mùa hè quả thật rất khô nóng, một miếng kem mát lạnh cũng khiến cho tinh thần và thể xác của người ta thoải mái.
Tô Mông múc một muỗng kem đưa đến bên miệng Tô Mặc Huy, "Thật sự không ăn à? Rất mát đó."
Tô Mặc Huy ngập ngừng..., "Tôi không ăn mấy thứ đồ ngọt này, em ăn đi."
Tô Mông đáp, "Được rồi, kem ly quả thật khiến người ta mát lạnh mà thầy không thưởng thức được rồi." cô vừa đánh giá vẻ mặt của anh vừa canh lúc anh thả lỏng cảnh giác, cô múc một muỗng kem cho vào miệng mình, rồi kiễng mũi chân đưa chiếc lưỡi có kem đến bên miệng Tô Mặc Huy.
Kem dâu ngọt ngào hòa tan trong khoang miệng ấm nóng của hai người, hỗn hợp nước bọt quấy đảo, Tô Mông trượt ra khỏi môi anh, hơi thở có phần hổn hển nghịch ngợm hỏi, "Ăn ngon không ạ?"
Tô Mặc Huy nhấp môi nếm lại dư vị, "Cũng không tệ lắm."
Nhưng muỗng kem lần nữa đến bên miệng, anh cũng không ăn nữa, Tô Mông không ép anh, mỗi người có một sở thích riêng mà.
Vòng quay mặt trời thong thả đi lên cao, Tô Mông tựa vào trong lòng Tô Mặc Huy, cô líu ríu nói về phong cảnh bên ngoài khoang.
Đương lúc vòng quay mặt trời sắp lên đỉnh, lòng Tô Mông ngập tràn chờ mong, "Thầy ơi, thầy có nghe về truyền thuyết vòng quay lên đỉnh chưa? Em nghe nói khi vòng quay lên đến vị trí cao nhất, nếu hôn môi cùng với người mình yêu, hai người sẽ hạnh phúc mãi mãi bên nhau đó."
"Tuy rằng chúng ta còn có một chuyện tình phải chia tay, nhưng em vẫn mong có một hồi ức tốt đẹp nhất, thầy..."
Vòng đu quay liên tục leo lên cao cho đến khi lên đỉnh, Tô Mặc Huy chặn lại cái miệng nhỏ không ngừng lải nhải của cô, cho dù chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp không thể thực hiện được, nhưng anh vẫn mong cô có thể thực hiện được.
Hạnh phúc mãi mãi, là điều hấp dẫn khiến người ta không cách nào chối từ.
Ngoài miệng anh hôn nhẹ cô, bàn tay to kéo lấy mông cô về phía mình ôm chặt, đặt cô ở trên đùi mình ngồi xuống, chiếc hôn của anh mềm mại hơn rất nhiều so với trước đây, âu yếm hôn cô gái mình mong nghĩ, trao cho cô tình cảm sâu đậm nhất trong tim.
Tô Mông nhìn gương mặt dịu dàng của người đàn ông trước mắt, cô nhắm mắt lại cảm nhận thứ tình cảm dịu dàng gắn bó này.
Đầu lưỡi thô ráp của Tô Mặc Huy đảo qua mỗi một chiếc răng của cô, bạc môi ngậm mút cánh môi mềm mại, thỉnh thoảng anh chống lại hàm trên, cuốn lấy lưỡi cô cùng khiêu vũ.
Hai người trao đổi nước bọt cho nhau, ôn nhu quấn quýt, liều mình dây dưa, mãi đến khi vòng quay dần dần hạ xuống, mới chấm dứt nụ hôn sâu dai dẳng này, rúc vào cổ nhau ổn định lại hơi thở.
Ba nhóm người tiếp theo đang chờ chơi vòng quay, Tô Mặc Huy nắm bàn tay nhỏ bé của cô đi xuống, thương lượng hành trình tiếp theo đó.
Ở phía đối diện một người đàn ông đang từ xa đi đến như nhìn thấy người quen mà hoảng hốt ngừng lại, cô gái bên cạnh người đàn ông đó khẽ hỏi, "Sao vậy ạ?"
Người đàn ông lắc đầu, "Hẳn là nhìn lầm rồi." loại người như Tô Mặc Huy sao có thể dẫn theo một cô gái đến công viên trò chơi được, hơn nữa cô gái nép vào người anh ta như chim nhỏ nép vào cũng không phải là Lâm Viện.
Nhớ tới người đó, hắn không khỏi lâm vào hồi ức xưa.
Hai người Tô Mặc Huy và Tô Mông cũng không sợ độ cao, trò chơi con lắc lớn, tàu lượn siêu tốc, quay ngược thời gian... Tất cả những trò mạo hiểm kích thích đều chơi một lần.
Lúc này có nhân viên công tác đi lên hỏi, "Xin chào, trò chơi mạo hiểm của chúng tôi có dịch vụ hệ thống chụp ảnh, xin hỏi các vị có muốn in ra ảnh chụp không ạ?"
Tô Mông bắt đầu lên tiếng từ chối, "Không cần đâu, cám ơn."
Nói đùa à, mấy tấm ảnh xấu như vậy sao có thể để lại được?
Tô Mặc Huy lại nói, "Có bao nhiêu tấm thế, chúng tôi muốn in hết."
Tô Mông thầm nghĩ anh là ma quỷ à? Mấy tấm ảnh nhe răng trợn mắt, mặt mũi vặn vẹo cả lên, lấy về để trừ tà à?
Cô ghé sát vào bên tai anh nói nhỏ, "Thầy ơi, mấy tấm ảnh này rất đắt đó."
Tô Mặc Huy cười sâu sắc, "Không sao, tôi có tiền."
"Có tiền cũng không thể tiêu sài lung tung được, mấy tấm ảnh xấu như vậy lấy về làm gì cơ chứ?" Tô Mông yếu ớt hỏi, cô không muốn để lại lịch sử đen tối đâu!
Anh nhướn mi trêu tức, "Chẳng phải em nói lấy về làm kỷ niệm sao?"
"Em nói bao giờ..." Tô Mông nghẹn lời, hóa ra là lấy lời của cô trả lại cho cô, xem ra cô bị anh nhìn rõ hết rồi.
Tô Mặc Huy cười không nói, lúc trước thấy cô diễn trò lấy lui làm tiến, còn tưởng anh không biết à?
Anh nhận lấy ảnh chụp, Tô Mông nhìn mà lòng sầu không thôi, nhưng thiên tính của phụ nữ là thích làm đẹp, cho dù trái tim mạnh mẽ cũng không muốn nhìn thấy thảm trạng khi mình thét chói tai đâu.
Tô Mặc Huy thấy vẻ mặt sa sút của cô, anh lấy ra tấm ảnh nghiêm túc nói, "Trong ảnh Mông Mông cũng rất đẹp đấy, không ngờ hệ thống chụp ảnh còn có tình người như vậy, còn đặc biệt bắt trọn khoảnh khắc đẹp nhất của khách hàng nữa."
Tô Mông vẫn không dám cam đảm nhìn nó, cũng không dám đoán, có lẽ là thật vậy, nếu không mấy tấm ảnh này bán cho ai đây?
Cô tin là thật, lấy tấm ảnh nhìn một cái, thì phát hiện cô mắc mưu anh rồi, trong ảnh cô không có xấu nhất chỉ có xấu hơn thôi!
Cô thở phì phò trừng mắt liếc anh một cái, quăng ảnh lại cho anh bước đi trước, Tô Mặc Huy cười khẽ rồi lẽo đẽo đuổi theo cô.
"Thật ra vẫn rất đáng yêu đó."
Tô Mông không muốn để ý tên đàn ông ngây thơ này nữa, vậy mà còn cố ý đùa cô, muốn lừa cô nhìn à, sao không buông tha cô để cô trốn tránh sự thật này kia chứ?
Dọc theo đường đi, mặc kệ anh nhiều lần cầm ảnh chụp ba hoa chích choè với mình, Tô Mông cũng không hề để ý tới anh, tượng đất cũng có ba phần tức giận, lần này cô thật sự có hơi không vui, cô cũng có mục đích ấy mà, dù cho thái độ của anh thế nào cô cũng không quản.
Mãi đến nhà ma, Tô Mông đình công, tuy rằng lần trước coi phim cô có hơi khoa trương, nhưng mà cô thật sự sợ ma đó, đặc biệt mấy cảnh này còn rất thật nữa, âm thanh rùng rợn, cô nhảy vào trong lòng anh không dám đi xuống.
Vừa ra khỏi nhà ma, Tô Mông lập tức phản ứng lại nhảy xuống dưới.
Tô Mặc Huy nhìn con nhóc qua cầu rút ván này có phần bất đắc dĩ, tuổi thì không lớn, tính tình lại lớn, anh thật sự không có kinh nghiệm dỗ dành người ta gì, nhưng đi cả đường mà không nói lời nào thì không phải cách hay, vốn là chỉ có hai ngày nghỉ, chẳng lẽ phải giận dỗi trải qua sao?
Thôi thôi, anh lớn hơn cô tận chín tuổi, cúi đầu cũng không quan trọng gì, huống hồ là do anh chọc cô giận.
Nghĩ thông suốt này đó, anh ôm Tô Mông một hồi, giống như ôm trẻ con bế lên cao, một tay giữ mông, một đỡ lưng, ngửa đầu hôn lên mặt cô, "Ngoan nào, đừng giận, trở về tôi sẽ vứt ảnh chụp liền."
Có rất nhiều cặp đôi ôm ấp bên ngoài nhà ma, hai người làm cũng không tính là đột ngột lắm.
Bực bội của Tô Mông có hơi giảm xuống, nhưng cô vẫn tức giận.
"Nhưng mà ảnh đều bị thầy nhìn thấy hết rồi."
"Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi đã sớm quên rồi."
Tô Mông nhìn bộ dáng trợn mắt nói dối của anh, bị chọc cười, cô cúi xuống mổ lên môi anh, nếu anh sẵn lòng dỗ dành cô, cô vẫn hiểu được đạo lý nếu đã chuyển biến tốt hãy thu lưới.
"Được vậy trở về phải vứt đó."
Tô Mặc Huy thở ra một hơi, đương nhiên là đồng ý.