Tô Mặc Huy cầm thuốc, bế cô lên, nhẹ nhàng đặt trên giường.
"Tôi còn có cách khác giúp em giảm sưng đấy, em có muốn thử không?"
"Cách gì vậy ạ?" Tô Mông mềm mại ngọt ngào hỏi.
Tô Mặc Huy không trả lời, anh vén lên vạt áo của cô, cuốn từng vòng một lên hông, để lộ ra nửa người dưới, anh tách hai chân cô ra, chạm đến cánh môi âm hộ nhỏ hẹp, nhưng không sờ vào trong, bên trong cũng đã tiết ra d*m thủy.
Tô Mặc Huy có chút kinh ngạc, "Nhanh như vậy đã ướt rồi?"
Tô Mông xấu hổ quay đầu đi, "Vừa rồi ở trên sô pha, thầy luôn chọc vào em."
"Xem ra Mông Mông của chúng ta cũng muốn, khó trách phải trở về phòng ngủ." Vẻ mặt Tô Mặc Huy hài hước, thân thể của cô thật là mẫn cảm.
"Không phải vậy, em không muốn để thầy nghẹn khó chịu, với cả sô pha của thầy là vải bố, sẽ làm dơ, cho nên..." Cô tạm dừng ý ở ngoài lời không cần nói cũng biết.
"Thầy có nghẹn hay không không quan trọng, hôm nay chủ yếu là giảm sưng cho Mông Mông."
Tô Mặc Huy kéo tay cô đưa vào hoa huy*t, "Dùng tay mình tách nó ra."
Tô Mông không muốn chạm vào, dù sao vẫn cảm thấy có hơi mắc cỡ, hai bàn tay Tô Mặc Huy bao lấy bàn tay nhỏ của cô, đè trên hai cánh môi, bẻ ra mép thịt sưng đỏ để lộ ra thịt mềm phấn hồng non mịn bên trong, anh áp vào dùng chiếc lưỡi to thô ráp liếm láp huyệt động từ dưới lên trên, ngón tay cái ấn thật mạnh xuống đè ép viên đậu nhỏ dựng đứng ở bên trên rồi đánh vòng quanh, thỉnh thoảng anh mạnh mẽ nắm lấy, dùng đầu ngón tay cọ quét.
"Ư... Hưm... Thầy..." Thỉnh thoảng Tô Mông thở nhẹ, chất giọng nghe như kiều mị rên rỉ lại như nức nở xin tha, rồi lại như thể muốn được yêu nhiều hơn.
Sau vài vòng hôn liếm, bàn tay to của anh đan xen mười ngón tay với cô, cánh môi to lớn ngậm lấy cánh hoa màu mỡ, dùng nước bọt nhẹ nhàng liếm láp thấm ướt.
"Thầy dùng miệng giảm sưng cho em, em có vui không?"
"Ưm... A... Rất vui... Thầy liếm rất tốt... *** em thật ngứa..."
Nơi sưng đỏ đã không còn cảm nhận được đau đớn, mà bị người đàn ông liếm láp như gần như xa truyền đến từng hồi cảm giác tê ngứa, động ngọc cũng bắt đầu tuôn ra tiếng róc rách, hai chân cô duỗi thẳng thành 180 độ càng tiện cho anh hầu hạ, chờ mong có được càng nhiều khoái cảm đáng xấu hổ.
Tô Mặc Huy nghe thấy cô nói ngứa, biết rõ trong hoa huy*t cô trống rỗng, anh đưa chân cô đến bên sườn eo, xếp thành hình chữ "W", là tư thế thuận tiện nhất để đàn ông xâm chiếm, động tác của anh không hề ôn nhu trêu đùa nữa.
Tô Mông cảm nhận hàm răng cứng rắn của anh nhấm nuốt gặm cắn trên cánh hoa, như thể muốn cắn nuốt hoa thịt vào trong bụng, đôi môi hữu lực điên cuồng mút hút mãnh liệt ở trên môi âm hộ, càn quét hết tất cả mật hoa phun trào, trong phòng ngủ thỉnh thoảng vang lên tiếng hút mị thịt "Tấm tắc" và tiếng nuốt d*m thủy "Ừng ực ừng ực".
Tô Mặc Huy ôm cánh mông mềm mại của Tô Mông, cái đầu anh trái đong phải đưa trên cửa mình non mềm, điên cuồng mút lấy hoa huy*t cô nuốt uống, hút hết chất lỏng ào ạt chảy xuống dưới, thỉnh thoảng anh đưa chiếc lưỡi rắn chắc ấm áp thọc vào rút ra, bàn tay to hướng về phía hai đôi vú bị chà đạp không thương tiếc lúc giữa trưa xoa bóp, đồng thời anh dùng ngón cái và ngón trỏ xoa nắn túm kéo nhũ đầu sung huyết, xâm nhập mỗi một điểm mẫn cảm của cô.
U lộ nhiều nước của Tô Mông bị đầu lưỡi anh càn quét lung tung, nhũ đầu nho nhỏ bị chơi đùa nhéo quanh bốn phía mà chuyển động, khoái cảm mãnh liệt đầy đầu làm eo bụng của cô cong cong run rẩy.
"A... A... Thật thoải mái... Vú bị niết thật thoải mái... Đầu lưỡi của thầy cũng cắm thật tốt..."
Khoái cảm như điện giật khó có thể phát tiết chảy dọc trong mỗi tế bào trong thân thể, cô bất lực co quắp ngón chân trắng nõn, nửa người dưới theo bản năng uốn cong lại nâng eo mông để anh cắm càng sâu hơn.
Chung quy lưỡi cũng không thể địch lại gậy th*t thô dài, Tô Mặc Huy dùng ngón tay gia nhập tác chiến, ngón trỏ xoay tròn quấy loạn ở bên trong, đảo qua trên thịt mềm non mịn ở nhục động, cảm nhận được từng nếp uốn mạnh mẽ cắn nuốt, dẫn đến d*m thủy uống mãi không cạn "Tí tí" rung động.
Người đàn ông ôn nhu khiêu khích chuyển động vài cái rồi bắt đầu mạnh mẽ thọc vào rút ra, tốc độ cực nhanh đến mức không nhìn thấy tung tích ngón tay, chỉ thấy Tô Mông không chịu đựng được hưng phấn cất lên tiếng kêu rên cao vút:
"A... A... Thầy... Chậm một chút... Quá nhanh... Quá nhanh..."
Tô Mặc Huy thấy cô yêu kiều ửng đỏ, khóe mắt hưng phấn chảy ra nước mắt sinh lý, cái đầu nhỏ trái đùa phải nghịch như muốn phát ra khoái cảm không chỗ chứa, yếu ớt đáng thương lại thiên kiều bá mị, càng khiến dục vọng tăng cao, chỉ muốn nhìn cô sai sót trầm luân trong dục vọng.
Anh rút ngón trỏ ra kéo theo một dòng chỉ bạc, ngậm trong miệng nuốt sạch sẽ, rồi lại đưa thêm ngón trỏ thon dài tiến vào, lực mạnh hơn tốc độ cũng nhanh hơn so với lúc trước để tiến vào sâu hơn.
Tiểu huyệt vốn sảng khoái lại trải qua thêm một lần điên cuồng, mười cái, trăm cái... Tô Mông phấn khởi khó nhịn, cả người cô run rẩy, "... A... Muốn... Đến... Thầy... Muốn đến..."
Tiếng thét chói tai không qua bao lâu, Tô Mông bị ngón tay cắm, chỗ sâu trong hoa tâm hưng phấn phun ra sóng triều d*m thủy, phụt phụt cọ rửa ngón tay Tô Mặc Huy, anh vội vàng cúi đầu ngậm lấy chất lỏng tràn đầy, "Chậc chậc" liếm mút, mãi đến khi xác nhận không còn thứ tươi ngon phun ra mới giống như chó con liếm láp trên cửa huyệt rồi rời khỏi.
Tô Mông co rút thân mình, hai tròng mắt mê mang thấy anh ngẩng đầu từ giữa hai chân cô, từ sống mũi cao thẳng đến chiếc cằm thon gầy không chỗ nào không dính nhớp d*m thủy, bên khóe miệng dính một sợ lông mao ướt dẫm, người thầy ôn nhuận như trích tiên ấy hóa ra cũng có gương mặt chật vật vấy nhiễm tình dục, hơn nữa là bởi vì cô mà sa đọa vào dục vọng ma quỷ, ở trong lòng cô có khoái cảm càng nhiều hơn thân thể.