Tô Mặc Huy đi vào phòng hội nghị, trong phòng thật hỗn loạn, nhiếp ảnh gia thì bận bịu điều chỉnh lại máy, người dẫn chương trình thì đối chiếu lại tiết mục, các vị khách mời lại đang thì thầm trao đổi.
Anh tìm vị trí ngồi xuống, mới phát hiện phòng kính ở phía sau cũng có rất nhiều người đang đi vào điều chỉnh lại máy móc.
Đã từng làm phiên dịch, anh cũng biết nhất định là bọn Tô Mông đang ở phía sau tấm kính kia.
Giọng của nghị viên hạ xuống mức thấp nhất, mọi người đều cho rằng phía sau chỉ là những tấm kính giống nhau, nhưng lại chưa từng nghĩ đến âm thanh phiên dịch mà mọi người nghe thấy lại phát ra từ nghị viên ở bên trong phòng kính ấy.
Đại khái sau nửa giờ, một giọng nói trong trẻo diễn cảm truyền đến, Tô Mông tùy ý tìm một đoạn văn bản đọc thử. Bình thường cô đều dùng giọng của mình để thử trước, không có âm nhạc, như vậy mới có thể điều chỉnh được mức độ thích hợp với mình, cũng có thể làm giảm áp lực trong người.
Sau khi kiểm tra phiên dịch xong thì hội nghị cũng đã sắp xếp đâu vào đấy có thể bắt đầu rồi.
"Kính thưa các vị khách quý, các vị đại biểu, các bạn bè đồng nghiệp y học, chào mừng mọi người đã đến! Chúng tôi có thể cảm nhận được tình cảm nồng nhiệt mà các vị chuyên gia cùng các bạn đồng nghiệp dành cho y học..."
"Dear distinguished guests, delegates, medical colleagues and friends, welcome to your arrival!..."
Tô Mặc Huy nghe các loại ngôn ngữ luân phiên nhau hỗn loạn, suy nghĩ thoáng trở về thời thanh xuân khí phách hăng hái, tươi đẹp như thế, đường hoàng như thế. Nếu không phải xảy ra chuyện đó, có lẽ bây giờ anh cũng sẽ giống như Tô Mông ở trong phòng kính nhỏ bé tỏa sáng.
Nhưng mà hiện thực không có chữ nếu như, chỉ có kết quả...
Tô Mặc Huy vẫn còn đang nghĩ, thì Tô Mông vừa chuyển giao công việc đi đến cắt đứt dòng suy nghĩ.
Dịch đồng thời là việc vô cùng tiêu hao sức lực, cho nên nhiều nhất là nửa tiếng phải thay đổi nghị viên, thay phiên nhau làm.
"Thầy ơi, biểu hiện của em thế nào? Có nghe thấy ai là em không?"
Nhìn ánh mắt dương dương tự đắc xin được khen ngợi của Tô Mông, Tô Mặc Huy cười nói, "Đương nhiên, phát âm tiếng anh của em không giống với âm mỹ của họ rồi."
"Nhưng tôi lại không biết em còn học tiếng Tây Ban Nha đó."
Tô Mông kề sát ghé bên tai Tô Mặc Huy, khe khẽ nói, "Em học lúc còn đại học. Thầy ơi, chúng ta muốn nói thì phải nói như vậy, nếu không sẽ ảnh hưởng đến người khác."
Tô Mặc Huy gật đầu cũng không nói chuyện nữa, bên tai dường như vẫn còn nong nóng.
Anh không thể làm như vậy ở trước mặt đám đông, hơn nữa hơi thở như lan của Tô Mông vừa rồi vẫn còn ở bên tai, cảm giác tê dại thật lâu không dứt ra được, làm anh cảm thấy không tự nhiên.
Hội nghị kết thúc viên mãn, nghị viên không xuất hiện bất cứ sai lầm gì, dù sao cũng là nghị viên đầy kinh nghiệm, đều hiểu rõ đạo lý sai một lần là hủy đi sự nghiệp cả đời, cho dù mấy ngày trước điên cuồng chơi như thế nào, cuối cùng mấy ngày sau cũng đều ngoan ngoãn chuẩn bị công việc.
Tô Mông hẹn Tô Mặc Huy đi ra ven biển dạo chơi một chút, Tô Mặc Huy nhớ tới xúc cảm bên tai vừa rồi, có hơi do dự, không giống như trước kia nhanh chóng đồng ý.
Tô Mông quan sát phản ứng của anh, bộ dáng như là đang hổ thẹn tự hỏi lòng, bước tiến triển này không nhỏ đâu.
Trong lòng cô mừng thầm, nhưng không biểu hiện trên mặt, vờ mạnh mẽ mỉm cười nói, "Mấy ngày nay vẫn luôn để thầy dắt em đi chơi, quả thực là làm phiền thầy rồi, thầy cũng có việc phải làm, quấy rầy thầy mấy ngày nay nay như vậy, em thật sự xin lỗi, em còn cho rằng chúng ta đã là bạn bè rồi."
"Chỉ là em không có bạn bè chơi cùng nên mới tìm thầy, các đồng nghiệp trong công ty thường xuyên lục đục với nhau, em lại là người nhỏ nhất, bị xa lánh cũng không thể tránh được, có điều không sao cả, em tin là chỉ cần em thật tình đối xử với mọi người, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ đón nhận em."
Có lẽ nghĩ đến chuyện thương tâm đã qua, hốc mắt Tô Mông đo đỏ, chứa đầy nước mắt, cánh môi ngập ngừng, nhưng vẫn cố gắng cong khóe môi, có điều lại căng chặt lên, nước mắt lấp lánh từ trên mặt cô lăn xuống, cô quay mặt đi không muốn để anh nhìn thấy lớp vỏ ngụy trang của mình.
Nhưng Tô Mặc Huy vẫn thấy được nước mắt từ bên sườn mặt cô.
Tô Mông nghiêng người trộm lau đi, chỉnh lại tốt cảm xúc rồi cười nói, "Em về phòng trước, em đi tìm chị Quyên Quyên chơi, nói không chừng trải qua lần này, chị ấy sẽ nguyện ý làm bạn với em."
Trước kia Tô Mặc Huy vẫn luôn đoán vì sao Tô Mông cứ muốn anh dẫn cô đi chơi, chẳng phải bình thường các cô gái đều đi theo nhóm sao? Hiện giờ hết thảy đều có lời giải thích hợp lý.
Tô Mông vừa đi vừa đếm--10, 9, 8, 7, 6...
"Khoan đã."
Cả người cô ngừng lại nhưng cô không xoay người, Tô Mặc Huy đuổi theo đi lên trước mới phát hiện ra cả gương mặt cô đã phủ kín nước mắt, không còn cố kìm nén như trước nữa, nước mắt cứ tranh nhau rơi xuống.
Con bé ngốc này.
Anh đưa khăn tay cho cô, "Tôi chưa nói tôi không đi, còn chưa kịp nói đồng ý, em đã ào ào rớt nước mắt rồi, mau lau đi."
Mắt thường có thể thấy được Tô Mông bắt đầu vui vẻ lên, "Thầy nói là thầy đồng ý đi với em ạ?"
Tô Mặc Huy trầm giọng đáp lại, "Ừ."
Tô Mông hạ giọng thầm nói, "Em còn tưởng rằng thầy cũng không muốn làm bạn với em, có lẽ về mặt này em có phần kém cỏi, cho nên không ai muốn chơi cùng với em hết."
Giọng cô rất nhỏ, nhưng Tô Mặc Huy vẫn nghe thấy được, anh nghiêm mặt nói, "Em rất ưu tú, không thể nói kém người ta được, không nên vì người khác mà phủ định chính mình, giữa đồng nghiệp có sự cạnh tranh lợi ích, đương nhiên sẽ không có chuyện thổ lộ tình cảm với người khác, em cũng không cần đón ý nói hùa lấy lòng bọn họ, có biết không?"
Tô Mông ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Mặc Huy thở dài nhẹ nhõm một hơi, tội danh chọc học sinh khóc anh không gánh nổi đâu, dạy học sinh đã nhiều năm rồi, anh còn chưa bao giờ thấy có học sinh khóc trước mặt anh như vậy.
Tô Mông thử nói, "Bây giờ chúng ta là bạn bè ạ?"
"Đương nhiên."
Tô Mông càng cẩn thận hỏi thử, "Em có thể gọi thầy là Tiểu Hôi Hôi không?"
Tô Mặc Huy nhớ tới con trai thường xem phim 《 Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang 》(Cừu vui vẻ và sói xám) trong nháy mắt mới phản ứng lại, vỗ nhẹ đầu cô một cái, không biết phải làm sao trách cứ cô, "Không biết lớn nhỏ."
Tô Mông sờ sờ đầu, "Vừa rồi còn nói chúng ta là bạn bè kìa."
"Đầu tiên, tôi là thầy của em, tiếp theo mới là bạn của em, thua một bối phận đấy."
Tiểu Hôi Hôi, từ lúc biết tên anh thì cái tên này đã được cô gán cho anh rồi, cuối cùng hôm nay cũng có thể gọi, cô sẽ khiến anh quen với cái tên này, ví như ở trên giường.
Nghĩ đến đây, Tô Mông cười tinh nghịch.
Hôm nay, Tô Mông cũng có đủ thời gian để chuẩn bị cho buổi hẹn hò.
Ngâm cánh hoa tắm, bôi kem dưỡng thể, sau khi đắp mặt nạ mới bắt đầu trang điểm.
Toàn bộ đều được trang điểm vô cùng tinh xảo, lần này trang điểm, cô không bỏ sót một bước nào, nhưng mà cô trang điểm mặt mình kiểu tự nhiên. Dù sao lấy kiểu thẳng nam như anh, có lẽ sẽ cho rằng cô không có trang điểm giống như lần trước rồi.
Dù sao hôm nay cũng là lần gặp nhau cuối cùng trong khoảng thời gian ngắn này, cô muốn kết thúc cuộc gặp gỡ tình cờ ở thành phố A thật đẹp.
Sau khi trang điểm xong, Tô Mông tùy ý mặc một bộ váy trắng thuần và mang giày thể thao trắng.
Tuy nói là chọn đại quần áo, nhưng nó lại càng tôn lên vòng eo thon gọn một tay là có thể ôm hết của cô, hơn nữa búi tóc tùy ý, toát lên vẻ thanh xuân tươi đẹp.
Nếu cô đã đề nghị đi dạo ven biển, thì phải có đủ sức sống, cho nên đã diễn trò thì phải diễn cho đủ, giày thể thao trắng ắt không thể thiếu, tuy rằng có lẽ cô cũng chẳng đi bộ nhiều đâu!
Sau khi hai người ăn cơm chiều xong, liền đi dạo trước khách sạn, chạng vạng đầu hạ có gió biển thổi đến, làn váy bay bay, xung có rất nhiều du khách trò chuyện, tràn đầy không khí sinh hoạt, vô cùng thích ý.
Tô Mông ngước mặt về phía biển mở rộng hai tay, cô khép hai mắt, cảm nhận được gió nhẹ lướt qua mặt, thật thoải mái.
Thấy Tô Mông ngừng lại, Tô Mặc Huy cũng tạm dừng bước chân, nhìn ra biển rộng, sóng nước lóng lánh trên mặt biển, đẹp không kể xiết.
Tô Mông đứng tại chỗ hưởng thụ một lát, nghĩ đến kế hoạch của mình, cũng không tham lam mê luyến biển nữa.
Cất bước đi về phía trước, thỉnh thoảng hai người lại nói chuyện phiếm.
Tô Mông cười nói, "Gió biển cứ thổi như thế, cảm giác như tâm sự phiền não cũng biến mất vậy."
Tô Mặc Huy cũng cười đáp, biển rộng quả thật có khả năng chữa lành kỳ diệu.
Cả đường đi cô kể lại vài chuyện thú vị đã qua lúc làm phiên dịch, cô cảm thấy đối với đề tài này anh cũng rất hứng thú, cô cũng vui vì gãi đúng chỗ ngứa rồi.
Hai người đi dạo hơn nửa tiếng, Tô Mông thấy cũng đi khá xa rồi, liền đề nghị nghỉ ngơi một chút.
Tuy rằng Tô Mặc Huy không mệt, nhưng biết thể lực nam nữ khác nhau cũng rất chăm sóc, đứng chung với cô nghỉ ngơi một lát.
Cô cảm thấy nghỉ ngơi không lâu lắm, rồi đi tiếp, ngượng ngùng cười cười, "Em thấy em vẫn cứ luôn liên lụy thầy."
Anh phát hiện tính cánh của Tô Mông rất nhạy cảm, luôn sợ làm phiền người khác, thỉnh thoảng cứ phải xin lỗi, mở miệng nói, "Chẳng phải chúng ta là bạn bè à? Giữa bạn bè với nhau cũng nên có phiền toái chứ, đôi khi em làm phiền người khác, nói không chừng đối phương còn vô cùng nguyện ý bị em làm phiền nữa kìa."
Tô Mông nghe vậy cảm kích nói, "Thầy ơi, cảm ơn lời của thầy, em sẽ nhớ kỹ, xem ra không những thầy dạy học giải đáp thắc mắc, còn dạy chúng em rất nhiều đạo lý nhân sinh, là học sinh của thầy em thật hạnh phúc."
Tô Mông nghĩ thầm, em sẽ nhớ kỹ lời thầy nói, thầy cũng phải nhớ kỹ nhé, sau này không nên cảm thấy phiền phức mới tốt.
"Đương nhiên thầy mong là mọi mặt của các em đều tốt đẹp."
Tiếp theo hai người có chút im lặng, dường như Tô Mông đang tự hỏi chuyện gì, cũng không chủ động mở ra đề tài nữa.
Biến cố xảy ra trong nháy mắt, một cậu trai ở phía sau đụng vào cô một cái, chân phải cô khuỵu xuống, trong nháy mắt ngã sang bên phải vào trong ngực Tô Mặc Huy, cảm giác đau đớn khiến cô chảy nước mắt.
Tô Mặc Huy nghe thấy tiếng kêu nhỏ của cô liền nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo nhỏ.
Cậu trai cũng ngốc theo, vừa rồi chỉ lo nhìn xung quanh, cũng không biết làm sao lại đụng ngã cô ấy, nhưng thấy mỹ nhân khóc như hoa lê dính hạt mưa, liền tự trách không thôi, vội vàng xin lỗi.
"Thật ngại quá, vừa rồi tôi không nhìn đường kĩ, chân của cô không sao chứ? Nếu không tôi cõng cô nhé?"
Chớp mắt Tô Mông kinh ngạc, đây là cô đang tặng áo cưới cho người khác à?
Cô nhanh chóng chuyển đổi nguy cơ, kéo eo Tô Mặc Huy, nũng nịu nói, "Anh yêu, em muốn anh cõng em."
Cậu trai vừa thấy mỹ nữ có bạn trai, liền rời khỏi ngay lập tức, người cứ xin lỗi mãi cũng đã đi rồi.
Cậu vừa đi, Tô Mông liền nhanh chóng rời khỏi cái ôm của anh, "Em biến thầy thành công cụ rồi ha ha."
Tô Mặc Huy cũng hiểu rõ tình thế ban nãy, vẫn không suy nghĩ nhiều, có điều bên tai vẫn quanh quẩn âm thanh mềm mại của cô, trên tay còn lưu giữ cảm giác chiếc eo thon mềm, không khí xung quanh cũng bị hương thơm ngọt ngào xâm chiếm, nhưng thời gian quá nhanh, anh vẫn chưa kịp nhận ra đó là mùi hương gì.
Tô Mông thử đi hai bước, nhưng bởi vì đau đớn mà thiếu chút nữa bật khóc.
Anh từ trong hoảng loạn tỉnh lại, "Em sao rồi? Nếu không thì chúng ta trở về đi."
Vẻ mặt cô lại kiên cường đáp, "Không sao ạ, em không đau, thầy đỡ em một chút là được, đường đi ngược trở về với đi tiếp cũng không khác nhau lắm, chi bằng đi cho xong, cũng không uổng công tới một lần."
Tô Mặc Huy cũng biết đạo lý này, đỡ cô đi về phía trước.
Tô Mông vừa đi vừa nói, "Thật ra cũng không trách cậu ấy, đây hẳn là do thói quen khuỵu chân của em, em nhớ có một buổi tối kiểm tra tháng, thầy bảo em đi lấy bài thi, thầy đi ở phía trước, nhưng ở đó lầu 4 tối quá, lúc xuống lầu em không chú ý, chân hạ xuống một góc vuông, đau một tháng nhưng em cũng không đi bệnh viện, cũng không uống thuốc, bây giờ cái chân này cũng thường khuỵu xuống."
Tô Mặc Huy cũng nhớ hình như có chuyện như vậy, lúc ấy lần nào cũng bảo lớp trưởng đi lấy, không nghĩ tới vì giúp anh mà cô lại bị thương, trong lòng anh cũng nhiều hơn một tia áy náy.
Quả thật cô từng bị trẹo chân lúc cao trung, nhưng không phải vì chuyện này, có điều chuyện này cô cũng không cần lo anh đi kiểm tra xem có thật hay không, dù sao anh cũng không rảnh đi làm chuyện nhàm chán này.
Thấy Tô Mông khập khiễng đi về phía trước, Tô Mặc Huy đột nhiên buông cánh tay đỡ cô ra, đi lên trước người cô, khom lưng, "Vẫn là tôi nên cõng em đi."
Tô Mông thụ sủng nhược kinh, nhanh miệng nói không cần.
Tô Mặc Huy chỉ có thể thúc giục đe dọa cô, "Nếu còn muốn cái chân của em, thì mau leo lên đi."
Cô ở phía sau như bị anh dọa sợ, cô thử vươn tay vòng qua cổ anh, rồi chậm rãi cúi người bò lên trên lưng anh, nhưng cách một khoảng cách chứ không dán sát vào.
Nhưng làm như vậy anh không đứng lên được, anh vỗ chân cô, ôn nhu nói, "Vòng qua eo tôi."
Tô Mông vâng lời làm theo.
Tô Mặc Huy ngồi dậy, nhưng bởi vì cơ thể cô và anh có khoảng cách, cho nên cánh tay cô siết cổ anh khá chặt, làm anh có phần không thở được.
Tô Mông ở phía sau cũng ý thức được việc này, cô nhẹ nhàng dán lên lưng anh, tựa như không muốn để anh phát hiện ra, nhưng anh vẫn cảm nhận được sau lưng truyền đến cảm giác mềm mại, cả người anh cứng đờ một lát, bước chân thoáng dừng, rồi lại cố gắng không để lộ ra khác lạ, cố gắng bỏ lơ cảm giác sau lưng, mắt nhìn về phía trước.
Cơ thể gần kề cũng kéo theo đầu kề bên nhau, đương lúc môi của cô đến gần tai anh, anh lại ngửi thấy hương thơm ngọt ngào kia lần nữa, bên tai là hơi thở như có như không của cô, hô hấp của anh có hơi dồn dập.
Dường như cô cũng không nhận ra, "Là em nặng quá à? Nếu không thầy thả em xuống dưới đi."
Hiếm khi thấy Tô Mặc Huy có hơi xấu hổ, "Không sao."
Vậy mà anh lại đáng xấu hổ cương lên... Là đối với học sinh của mình.
Cũng may sau khi thích ứng được, anh dần khôi phục lại như thường, ngoại trừ việc thỉnh thoảng vì trọng lực mà Tô Mông tụt xuống cọ xát với phần lưng và nhỏ giọng hỏi thăm anh.
"Thầy ơi, thầy mệt à? Mệt thì chúng ta nghỉ một chút rồi đi tiếp."
"Không mệt."
"Thầy ơi, thầy nóng ạ? Em lau mồ hôi cho thầy nhé."
"Không nóng."